
Cô ấy sẽ chết mất…
Âu Thần đang cẩn thận lau nước chấm cánh gà chiên văng tung tóe trên tay
Doãn Hạ Mạt, nghe những lời Trân Ân vừa nói, cậu đột nhiên khựng lại!
Tay Doãn Hạ Mạt lạnh ngắt nhẹ như sương giá, nhìn hình dáng ngẩn ngơ
thất thần của Hạ Mạt, một cảm giác buồn bã sợ hãi vây kín tâm tư Âu
Thần.
Cô ấy…
Sẽ chết sao…?
“Tiểu Trừng đã ra đi rồi!”
Trân Ân lay vai Doãn Hạ Mạt đau buồn hạ giọng nói:
“Tiểu Trừng cậu ấy đã chết rồi! Rõ ràng cậu biết Tiểu Trừng yêu cậu biết bao! Nếu cậu ấy biết bộ dạng bây giờ của cậu như vậy, cậu ấy sẽ đau lòng
lắm! Hạ Mạt, cậu tỉnh lại đi có được không! Tiểu Trừng chết rồi, mình
biết cậu rất buồn nhưng cậu cần phải sống!”
Doãn Hạ Mạt thẫn thờ bị ép phải đối mặt nhìn Trân Ân.
Đôi mắt Doãn Hạ Mạt thất thần mộng mị, thản nhiên không một chút đau buồn hay vui vẻ.
“Cậu có nghe thấy mình nói không, Hạ Mạt? Tiểu Trừng đã chết rồi! Đã chết
rồi! Hôm đó trong bệnh viện, lúc bác sĩ nói mọi biện pháp chạy chữa đã
vô hiệu thì cậu ấy đã chết rồi! Cậu ấy không hề nói cậu ấy muốn ăn cánh
gà, cũng không hề nói bất cứ lời nào với cậu, khi cậu đến bên giường
bệnh thì Tiểu Trừng đã chết rồi!”
Trân Ân nước mắt giàn giụa thét lớn vào mặt Hạ Mạt, những mong kêu gọi ý chí của cô quay trở về, dù là sau khi tỉnh lại, Hạ Mạt sẽ vô cùng đau khổ,
thì cũng không thể cứ giương mắt nhìn cô ấy từ từ chết đi như vậy!
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chói chang rực rỡ.
Doãn Hạ Mạt từ từ quay người đi, cô đăm chiêu nhìn tấm rèm cửa bị cơn gió
thổi lay động bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua bức rèm tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đôi mắt cô không chút động đậy, thân người cũng đứng yên.
Tiếng thét của Trân Ân cũng dần dần bất lực.
Dường như có kêu gào như thế nào đi nữa, cô cũng không được đáp lại bất cứ thứ gì.
Doãn Hạ Mạt chỉ im lặng ngồi đó từ sáng đến tối, rồi từ tối cho đến sáng hôm sau, mặc cho Âu Thần bên cạnh chăm sóc suốt ngày suốt đêm, mặc cho Trân Ân không ngừng thử rất nhiều biện pháp, Doãn Hạ Mạt chỉ biết lặng lẽ
ngồi bên cửa sổ phòng khách.
Và rồi ngày hôm nay, một Doãn Hạ Mạt đờ đẫn lại đột nhiên lục lọi trong tủ lạnh tìm kiếm, càng tìm càng gấp rút, miệng lầm bầm, vẻ mặt ngày càng
bất an, sau đó ném tất cả đồ vật trong tủ lạnh ra ngoài!
“Cánh gà…”
Cô lật đật tìm, trong ánh mắt chứa đựng sự bất an sốt ruột.
“Cô đã làm gì?”
Âu Thần tức giận nhìn Trân Ân, lúc sáng anh nhìn thấy Trân Ân làm gì đó
trước tủ lạnh, trong tủ lạnh lẽ ra dự trữ cánh gà rất nhiều, đủ cho Doãn Hạ Mạt dùng trong nhiều ngày.
“Là tôi đã đem cánh gà đi rồi. Anh xem có phải là có tác dụng rồi ư? Cô ấy
đã có chút phản ứng rồi đó! Đây là một hiện tượng tốt có phải vậy
không?”
Dường như tiếp thêm can đảm cho mình, Trân Ân cố gắng hít thở sâu mấy lần,
sau đó đi đến bên Hạ Mạt, lúc này Hạ Mạt không còn sốt ruột nữa mà
chuyển sang đờ đẫn, Trân Ân thử thức tỉnh Hạ Mạt thêm lần nữa.
“Hạ Mạt, đừng làm món canh gà đó nữa, Tiểu Trừng ăn không được đâu… Tiểu
Trừng ăn không được đâu…Tiểu Trừng chết rồi… người trên thiên đàng không thể ăn được bất cứ thứ gì của người dưới trần gian đâu…”
Là có tác dụng rồi ư…
Nhìn hình ảnh Hạ Mạt thẫn thờ đứng trước tủ lạnh, cái bóng vừa dài vừa đen
cong cong in trên mặt đất, vết thương của sự tuyệt vọng trong lòng Âu
Thần ngày càng phình to, sự tuyệt vọng và sợ hãi này xưa nay chưa từng
có.
Nỗi tuyệt vọng vì sợ mất cô trước đây chẳng thấm tháp gì so với nỗi tuyệt
vọng bây giờ cả, Âu Thần nguyện đem tất cả những gì mình có để đổi lấy
sự tỉnh táo cho Hạ Mạt.
Dù là lấy đi tất cả tài sản của mình, dù lấy đi sinh mạng của mình, dù là… mãi mãi rời xa cô…
Lúc Âu Thần đã có được cô rồi, lúc cô mãi mãi sẽ không rời xa anh, Âu Thần
lại hiểu ra rằng tất cả tình yêu chiếm hữu ích kỷ đối với cô mãi mãi
không thể nào bằng cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
“Cánh gà…”
“Cánh gà…”
Vẻ gấp gáp hoang mang trên khuôn mặt Doãn Hạ Mạt ngày càng hiện rõ, cô hất tay Trân Ân ra, bước chân loạng choạng mệt mỏi đi về phía cửa lớn,
miệng lẩm bẩm:
“Tiểu Trừng, em đói rồi phải không…”
“Em đợi chút… chị đi mua đây…”
“Hạ Mạt! Rốt cuộc cậu có nghe thấy mình nói gì không! Mình đang nói, Tiểu
Trừng đã chết rồi! Dù là ngày ngày cậu có làm cánh gà đi chăng nữa, cậu
ấy cũng ăn không được! Hạ Mạt, mình cầu xin cậu, cậu tỉnh lại đi có được không!”
Trân Ân giữ chặt lấy Doãn Hạ Mạt, sự đau thương và hổ thẹn khiến nước mắt của Trân Ân một lần nữa lại trào ra!
“Hạ Mạt, cậu kiên cường lắm mà, cậu không sợ gì cả, cậu kiên cường giống
như một cây đại thụ! Cậu tỉnh lại đi có được không! Tiểu Trừng không còn nữa, nhưng mà cậu còn có Âu Thần, cậu còn có mình mà! Mình thề, mình sẽ chăm sóc tốt cho cậu giống như là Tiểu Trừng vậy, mãi mãi ở bên cậu.
Mình van xin cậu, Hạ Mạt, xin cậu đừng như vậy nữa!”
Nhưng Hạ Mạt không nghe thấy gì cả.
Cô lầm