
òng bệnh, nụ cười ấy dường như cũng được nhuộm màu vàng óng.
“Rốt cuộc thì em cũng đã tỉnh lại rồi.” Doãn Hạ Mạt dùng tay vuốt nhẹ lên
tóc của Tiểu Trừng, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, những tia sáng
bị khúc xạ thành bảy sắc óng ánh chiếu lên cơ thể xanh xao của cậu, Hạ
Mạt nói, “ Em biết không, lúc nãy họ nói em đã chết rồi.” Ánh mắt Doãn
Trừng trong vắt như mặt hồ mùa xuân.
“Sao em có thể chết được? Em đã hứa với chị là em sẽ mãi mãi bên chị, mãi mãi không rời xa chị mà…”
“Phải, chị nhớ. Cho nên chị đã không bị họ gạt”.
Ngón tay Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt ấm áp của Doãn Trừng, cô
cúi xuống trìu mến nhìn Doãn Trừng, “Em xem, chị đâu có khóc, chị đâu có bị họ gạt…”
“Chị…”
Trong ánh nắng vàng rực, gương mặt vui tươi của Doãn Trừng dường như sáng
bừng lên, cậu như một đứa trẻ nhẹ nhàng cọ cọ vào ngón tay Doãn Hạ Mạt,
“Em sẽ không chết, em không nỡ rời xa chị đâu.”
“Chị biết, em sẽ không chết đâu”.
Cô ôm Tiểu Trừng vào lòng, nhẹ nhàng vòng tay qua eo, dùng thân thể ấm áp
của mình ôm chặt cậu, “Ông trời rất công bằng, ông đã cho ai thứ gì thì
phải lấy lại một thứ khác. Ông ấy không cho em gì cả, nên ông ấy sẽ
không lấy đi sinh mạng em đâu.”
“Chị… chị ôm em như vậy rất giống lúc nhỏ…” Tiểu Trừng nũng nịu nhắm mắt lại. “Lúc đó chị cũng thường ôm em như vậy, ru em ngủ, hát cho em nghe, còn
nướng cánh gà cho em ăn, thơm quá…”
“Em muốn ăn hả?”
Trong lòng cô chua chát, từ lúc Tiểu Trừng nhập viện, cô chỉ làm những món ăn nhạt nhẽo cho Tiểu Trừng.
“Vâng, lâu rồi không được ăn…” Đôi mắt Tiểu Trừng long lanh như một đứa trẻ dụi vào lòng Hạ Mạt.
“Chị đi làm đây, có được không?”
“Nhưng em lại muốn chị ôm em như thế mãi, không muốn chị đi đâu.”
Doãn Trừng càng níu chặt hơn.
“Vậy đợi lúc em ngủ rồi, chị sẽ làm cho em ăn, được không?”
Doãn Hạ Mạt yêu thương vỗ về, lúc Tiểu Trừng mới chào đời, ngày ngày cô bế
bồng cậu. Tiểu Trừng ngày xưa không khóc cũng không quấy, chỉ cần cô nhẹ nhàng vỗ về sẽ ngủ rất ngoan.
“Chị…”
Tiểu Trừng dần dần thiếp đi trong vòng tay của cô.
“Chị, em sẽ không chết, em sẽ mãi mãi sẽ ở bên chị…”
Cuối cùng thì tuyết cũng đã tan.
Ánh nắng rực rỡ nhưng vẫn mang chút không khí lạnh.
Chú mèo đen nằm bất động trên bệ cửa sổ, sữa bò trong cái bát trước mặt vẫn còn rất nhiều, nó vừa liếm sữa vừa lo lắng nhìn vào trong nhà. Không
khí trong nhà yên tĩnh đến kỳ dị khiến con mèo đen mỗi lần cúi đầu xuống liếm sữa đều lập tức cảnh giác ngước ngay đầu lên.
Đây là căn nhà mà lúc trước Doãn Hạ Mạt và Tiểu Trừng ở.
Tất cả vẫn được bố trí như lúc cô chưa kết hôn. Đồ dùng trong nhà bếp vẫn
nằm ở vị trí quen thuộc. Chiếc nồi màu trắng có vẽ hình con cá đã từng
bị lấy đi giờ lại được đặt vào chỗ cũ.
Âu Thần đứng bên cửa nhà bếp.
Sống lưng anh vẫn thẳng tắp nhưng gầy đi rất nhiều. Cằm Âu Thần râu mọc lún
phún, ánh mắt lặng lẽ nhìn Hạ Mạt bận rộn làm bếp như thường ngày.
Hương thơm đang tỏa ra từ nồi cơm điện trong bếp.
Doãn Hạ Mạt rửa cánh gà, sau đó mở lửa, đứng bên bếp chăm chú xào nấu. Nước
sốt đã nổi bong bóng, đợi đến khi nước sốt hoàn toàn thấm vào, cô gắp
cánh gà ra đĩa, mỉm cười và xúc một chén cơm, đặt lên mâm rồi bưng đi.
Âu Thần nhường đường trước cửa bếp.
Ánh mắt Doãn Hạ Mạt không có tiêu cự, dường như không nhìn thấy Âu Thần
đang đứng cản đường, Hạ Mạt chẳng phản ứng gì đi luôn qua nhẹ nhàng như
một đám mây. Đặt mâm cơm lên bàn, Hạ Mạt mỉm cười dịu dàng, dọn xong bát đũa và đĩa cánh gà chiên vàng ra bàn, cô ngước đầu lên, hướng mặt về
phòng của Tiểu Trừng gọi:
“Tiểu Trừng, ăn cơm đi!”
Sự đau khổ dồn nén trong lòng làm Âu Thần nắm chặt tay.
Nhìn Hạ Mạt đang ngơ ngác cười bên bàn ăn, nhìn cô kéo chiếc ghế trống ra,
nhìn đĩa cánh gà chiên vàng, một bát cơm, một đôi đũa mỗi ngày đều được
bày trên bàn, dù đã quen với hành động của cô, nhưng nỗi đau day dứt
trong lòng Âu Thần ngày một dữ dội hơn.
“… Có ngon không?”
Doãn Hạ Mạt dịu dàng nhìn vào ánh nắng chiếu trên chiếc ghế trống.
“… Ngon thì ăn nhiều một chút đi.”
Cô gắp một cái cánh gà vào bát của Tiểu Trừng và cười mãn nguyện, ánh mắt
dịu hiền như ngắm nhìn Tiểu Trừng ăn một cách vui vẻ là chuyện hạnh phúc nhất đời cô.
“Em còn nhớ không, cách làm cánh gà là mẹ dạy cho hai chúng mình đấy.” Hạ
Mạt nghiêng đầu cười như nhớ lại, rồi cô lại gắp thêm một cái cánh gà bỏ vào trong bát, “Phải dùng nước sôi luộc sơ cánh gà, không thể nấu trực
tiếp như vậy sẽ rất khó chín…”.
“… Sau đó cho dầu vào xào cánh gà lên, rồi thêm chút đường…” Hạ Mạt vừa
nói vừa cười, “lần đầu tiên chị xào đường đến khét rồi mới cho cánh gà
vào và thế là tất cả đều cháy đen, nhưng em vẫn nói ngon, lúc đó em gạt
chị phải không?”
“…”
“…”
Ánh mặt trời chói chang, tiếng Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng tỏa ra khắp căn