Pair of Vintage Old School Fru
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326142

Bình chọn: 8.00/10/614 lượt.

bầm dùng sức đẩy Trân Ân rồi đi ra phía cửa, Âu Thần đuổi theo cô,
lúc đang chuẩn bị ngăn Hạ Mạt lại thì “bật” một tiếng, Hạ Mạt đã mở cửa
ra!

Trước cửa có một người đang đứng có vẻ mệt mỏi vì lặn lội đường xa, người đó
dường như không ngờ cửa lại đột nhiên được mở ra nên hơi ngạc nhiên, sau đó anh chăm chú nhìn Hạ Mạt. Tóc anh dài hơn một chút, gương mặt ốm hơn một chút, anh đăm chiêu nhìn Hạ Mạt, sau đó khát vọng dạt dào trong đôi mắt anh từ từ chuyển thành sự đau khổ và thương tiếc. Âu Thần chết
lặng.

Nhìn Lạc Hi lâu ngày không gặp, nhìn tình cảm của Lạc Hi đối với cô ấy vẫn
sâu sắc như cũ, bàn tay Âu Thần định ngăn Hạ Mạt lại từ từ buông xuống.

“Cánh gà…”

Doãn Hạ Mạt không hay biết gì, cô nhìn cái bóng người cản đường rồi đưa tay
ra định đẩy người đó một cách vô thức, cô muốn nhanh chóng ra chợ mua
cánh gà về nấu cho Tiểu Trừng ăn, sức khỏe Tiểu Trừng không tốt, nếu đói quá sẽ bị bệnh.

“Hạ Mạt, cậu không thể ra ngoài được!”

Trân Ân chợt tỉnh lại và ngạc nhiên khi nhìn thấy Lạc Hi, Trân Ân không chú ý tới việc chào hỏi Lạc Hi mà lật đật chộp được Doãn Hạ Mạt từ sau lưng
Lạc Hi và sốt ruột kêu lên. Hiện giờ tất cả các báo đài đều đang suy
đoán xem tinh thần của Hạ Mạt có bình thường hay không, Hạ Mạt ra ngoài
lỡ gặp phải đám phóng viên nhà báo, họ nhất định sẽ không buông tha cho
cô ấy!

“Cánh gà…”

“Cánh gà…”

Không còn cách nào thoát khỏi bàn tay của Trân Ân, Doãn Hạ Mạt cuống cuồng lên, cô thở nhanh hơn và bắt đầu giãy giụa.

“Được, để mình lấy cho cậu, là mình đã đem cất cánh gà đi, giờ mình sẽ đem ra, cậu đừng ra ngoài nữa…” Trân Ân khóc thút thít, cuối cùng cũng đành
phải tuyên bố đầu hàng. Tiểu Trừng, mình lại thất bại nữa rồi, mình ngốc quá, mình không thể chăm sóc tốt cho Doãn Hạ Mạt, không thể giữ đúng
lời hứa với cậu rồi.

Ánh nắng giữa trưa chiếu vào phòng bếp nho nhỏ.

Dòng nước chảy nhẹ trong ánh sáng mặt trời, nét mặt của Doãn Hạ Mạt đã bình
tĩnh lại, cô cẩn thận rửa sạch từng cái cánh gà. Mỗi khi cô rửa xong một cái, lại có một cánh tay thon dài đỡ lấy, cẩn thận dùng khăn lau khô
từng giọt nước, sau đó xếp gọn gàng lên đĩa.

Doãn Hạ Mạt đổ chút dầu vào nồi, bật lửa lên, nhìn dầu từ từ nóng lên, người bên cạnh cẩn thận giúp cô đeo từng chiếc găng tay làm bếp vào, sau đó
mở nắp lọ đường ra đặt trước mặt cô. Doãn Hạ Mạt chầm chậm múc một thìa
đường cho vào nồi.

Đường tan chảy ra thành từng cái bong bóng nhỏ, đôi tay thon dài của người
đàn ông kia kéo cô xa ra một chút, sau đó cho cánh gà vào nồi, trong nồi phát ra tiếng lách tách, đợi đến khi váng mỡ lắng xuống, anh ấy mới đưa cái muôi cho Hạ Mạt.

Doãn Hạ Mạt đờ đẫn nhìn anh.

Sau đó lại đờ đẫn quay đầu đi, trong mắt có một thứ gì đó rối rắm và trống
trơn, cô chầm chậm trở cánh gà trong nồi, nhìn nó từ từ vàng lên, nước
canh trong nồi tỏa ra một hương thơm rất hấp dẫn phủ đầy không gian
trong bếp.

Nhìn Lạc Hi và Hạ Mạt sánh vai bên nhau, ánh mặt trời hắt bóng hai người
trông rất đẹp, giữa cô và Lạc Hi dường như có một thứ thỏa thuận ngầm
không thể diễn đạt được bằng lời, như thể Lạc Hi nhận biết được tâm lý
của cô ấy từng chút, từng chút một.

Lặng lẽ ngắm nhìn hai người, sống lưng Âu Thần thẳng đơ trơ trọi và cô độc.

Trân Ân lo lắng nhìn Lạc Hi làm bếp cùng Hạ Mạt, lại quay sang lo lắng nhìn Âu Thần.

Lạc Hi đã hơi gầy đi một chút, nhưng vẻ đẹp thời niên thiếu trước kia lại
thêm nét cứng cỏi của một người đàn ông, khóe môi anh không còn nét cười mỉm nữa, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm lại có vẻ kiên định và cương
nghị.

Âu Thần cũng gầy đi nhiều.

Tuy vẻ mặt Âu Thần vẫn lạnh lùng khó gần, tuy Âu Thần vẫn có vẻ không khuất phục bất cứ thứ gì, nhưng trong đôi mắt anh lại chứa đầy sự đau khổ sâu thẳm. Hạ Mạt suốt ngày suốt đêm không ngủ, Âu Thần cũng thức trắng,
hình như là cũng thức cùng Hạ Mạt. Nhưng lúc này thấy ánh mắt Âu Thần
đang âm thầm nhìn Hạ Mạt và Lạc Hi, Trân Ân bỗng hoảng hốt và sợ hãi,
hình như Âu Thần đã có một quyết định gì đó.

“Tiểu Trừng ăn cơm đi.”

Doãn Hạ Mạt lấy bát đũa và cánh gà bày lên bàn rồi nhẹ nhàng gọi Tiểu Trừng
trong phòng ngủ, sau đó lặng lẽ ngồi đó chờ Tiểu Trừng ra, ngồi đợi bên
chiếc ghế trống trơn đã được kéo ra sẵn. Đợi mãi mà cửa phòng ngủ vẫn
đóng chặt, không có người bước ra, cũng không có người nào đến ngồi đối
diện với cô, hôm nay cô không thẫn thờ nói lẩm bẩm với chiếc ghế trống
đối diện nữa, mà im lặng gắp từng chiếc cánh gà đặt vào trong bát cho
đến khi không thể đựng được nữa, chiếc cánh gà đặt trên cùng rơi xuống,
nhưng đã có một đôi đũa kịp thời gắp lại.

“Có thể là Tiểu Trừng đang mệt muốn ăn ở trong phòng, để anh bưng cơm và
thức ăn vào cho cậy ấy, được không?” Lạc Hi cẩn thận sắp cánh gà lại và
nhẹ nhàng nói.

Doãn Hạ Mạt từ từ ngẩng đầu lên, dáng vẻ như cố gắng muốn nghe xem anh ấy nói gì.

Lát sau cô lại ngây ngô cúi đầu xuống.

Trân Ân ngạc nhiên che miệng lại