XtGem Forum catalog
Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326271

Bình chọn: 8.00/10/627 lượt.

a chọn phương pháp nghiên cứu nó từ một góc độ
khác.

Từ nhỏ anh đã có tư chất tốt nên thích ứng với cuộc sống đại học rất
nhanh. Bài tập hàng ngày chất chồng dường như chiếm hết thời gian của
anh, chiếc tủ đầu giường chất đầy sách. Như một học sinh phổ thông, hàng ngày anh tự lái xe đến trường, buổi trưa ăn qua loa ở căng tin, buổi
tối cũng chỉ là những thực phẩm ăn liền, chỉ cần cho vào lò vi sóng làm
nóng rồi ăn.

Chứng mất ngủ cũng dần dần đỡ.

Lúc mệt mỏi Lạc Hi cũng có thể ngủ được. Trong giấc mơ, lúc nào cũng chập
chờn sương mù, có lúc anh thấy mình ngồi trong sân nhà dưới gốc cây anh
đào, có lúc đứng trước dãy lầu mà trước kia Hạ Mạt ở, có lúc đứng chờ
trên con đường mà xe cưới Hạ Mạt chạy qua… nhưng trong giấc mộng, dù anh có chờ bao lâu đi nữa, Hạ Mạt vẫn không bao giờ xuất hiện…

Một hôm Khiết Ni điện thoại đến, rốt cuộc anh đã hỏi, “ Cô ấy vẫn khỏe chứ?”.

Khiết Ni sững người mấy giây rồi trả lời, “Lâu rồi không nghe tin tức gì về chị ấy…”

Không có tin tức gì có lẽ cũng là một tin tốt. Có lẽ Hạ Mạt đang sống rất hạnh phúc, ít nhất cũng còn tốt hơn sống bên cạnh anh.

Trong hành lang bệnh viện, những đóa hoa đón Tết vàng rực đầy sức sống như
chấp chới theo bước chân Trân Ân. Cô phấn khởi đi đến bệnh viện, hy vọng có thể làm cho Tiểu Trừng ngạc nhiên và thích thú. Nhưng đến phòng thì
Tiểu Trừng lại đang được cấp cứu!

Tiểu Trừng hôn mê trên giường bệnh, sắc mặt xanh xao.

Các dụng cụ cấp cứu, các bác sỹ đang khẩn trương cứu chữa!

Trân Ân bị y tá chặn lại, cô sợ hãi nhìn qua lớp kính cửa phòng bệnh xem
tình hình cấp cứu bên trong, mỗi lần cấp cứu dường như ngày càng trở lên khó khăn hơn, như thể con ác quỷ muốn cướp đi sinh mạng của Tiểu Trừng
đang ngày càng mạnh hơn!

Âu Thần đứng bên Hạ Mạt, ôm chặt đôi vai cô, chốc chốc lại hỏi bác sỹ và y tá tình hình bên trong như thế nào, thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống nhẹ
nhàng an ủi Hạ Mạt.

Trong vòng tay Âu Thần, Hạ Mạt dường như không nghe thấy gì, chỉ còn đôi mắt
đen thăm thẳm. Toàn bộ sức lực của Hạ Mạt đều ngưng tụ trên người của
Tiểu Trừng đang hôn mê trong phòng bệnh kia, người cô run run như thể
niềm hy vọng cuối cùng của cô cũng đang dần dần tan vỡ.

Chuyện học hành ngày càng bận rộn, biểu hiện xuất sắc của Lạc Hi khiến cho các giảng viên hài lòng, bạn bè cũng ngày càng nhiều.

Shipiger là học sinh cũ cùng trường của anh đã hai lần đoạt giải Oscar cho đạo
diễn xuất sắc nhất, trong một lần về lại trường cũ gặp Lạc Hi, vẻ đẹp
cuốn hút của chàng trai phương đông phong nhã đã lọt vào mắt xanh của
ông. Sau khi nghe nói anh đã từng là diễn viên rất nổi tiếng, đạo diễn
này đã tìm những bộ phim anh đóng để xem, sau đó liên tục liên lạc với
anh, hy vọng có thể mời anh đóng vai nam chính trong một bộ phim.

Lạc Hi từ chối tất cả những lời mời.

Hàng đêm anh vẫn ăn những thực phẩm ăn liền, đọc sách, hoặc lặng lẽ đứng ở
phòng ngủ nhìn ra phía trước cửa sổ, anh hứa sẽ quên cô ấy, không bao
giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.

***Cành hoa Tết nở rực trên bệ cửa phòng bệnh.

Doãn Trừng chưa từng thấy nó.

Cậu nằm trên giường bệnh, liên tục hôn mê. Sau mấy lần cấp cứu trị liệu,
bác sỹ đành bó tay. Cậu lại rơi vào tình trạng hôn mê sâu và có thể sẽ
không tỉnh lại, chỉ có tiếng “tít tít” của máy điện tâm đồ kêu đều đặn
chứng minh cậu vẫn còn sống.

Ngày lại ngày trôi qua, Doãn Trừng vẫn hôn mê. Các bác sỹ ngày càng tập
trung hơn, liều dùng của các thứ thuốc ngày càng tăng, nhưng đều vô hiệu với cơ thể của Tiểu Trừng, mọi cử động của các cơ quan trong cơ thể cậu ngày càng yếu.

Cuối cùng vào một buổi chiều, điện tâm đồ phát ra tiếng cảnh báo đau đớn.

“Tít…”

“Tít…”

Nhìn đường chỉ đứt đoạn trong điện tâm đồ, sắc mặt Doãn Hạ Mạt trắng bệch,
cô bật dậy định nhấn chuông cấp cứu nhưng nửa tháng nay không ngủ, thân
người cô bỗng nặng trịch, cô hoa mắt lảo đảo. Âu Thần một tay chộp đến
đỡ Doãn Hạ Mạt, một tay nhấn chuông cấp cứu, nhìn sắc mặt Doãn Trừng
trắng bệch như người chết và cảm nhận được cơ thể Hạ Mạt lạnh lẽo run
lên từng chập, lòng Âu Thần càng trĩu nặng hơn.

Các bác sỹ, y tá xông vào phòng bệnh, Trân Ân hoảng sợ thất sắc nhìn cảnh
tượng cấp cứu quen thuộc vốn đã xảy ra như cơm bữa trước mắt cô. Lần này cô còn khủng hoảng hơn nhiều so với lần trước, cô bịt chặt miệng mình,
sợ hãi đến nỗi chỉ muốn khóc, có một linh cảm khủng khiếp đang trói chặt cô.

“Xin tránh ra!”

Y tá đẩy họ tránh xa chỗ giường bệnh, cấp cứu khẩn cấp và tiếng bác sỹ la lối làm các y tá không kịp đẩy họ ra khỏi phòng bệnh như thường ngày.

“Tim ngừng đập.”

Một bác sỹ la lên, đè mạnh lên ngực Doãn Trừng.

“Huyết áp sắp bằng không”.

“Chích vào tuyến tố”.

“Vâng.”

“Huyết áp đã bằng không”.

“Chích thêm vào tuyến thận”.

Cảnh tượng giống như một bộ phim trắng đen không âm thanh đang diễn ra, các
bác sỹ gấp rút khẩn t