Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326351

Bình chọn: 8.5.00/10/635 lượt.

từ từ, Âu Thần nhắm mắt lại, quỳ xuống trên nền đất lạnh giá!

“Thế này… được không?”

Gió thổi, cây anh đào rung lên dữ dội, cái lưng thon dài vương thẳng, Âu Thần quỳ xuống, cho dù ở tư thế vô cùng thấp kém, nhưng vẫn còn đó nguyên vẹn niềm kiêu hãnh quý tộc không dễ gì kinh mạn. Gió thổi, sợi ren lụa giật mình bay vọt lên, rất lâu, rùng mình kinh động trong bầu trời đêm…

Đêm đó, trước mặt cô.

Âu Thần đã quỳ xuống.

Màn đêm đen kịt, không chút ánh sáng, sự yên tĩnh khiến người ta nghẹt thở, sợi ren lụa màu xanh hồn phiêu phách lạc bị gió cuốn đi. Anh từ từ khuỵu xuống, khuôn mặt như nhợt nhạt hơn, anh đã phạm phải sai lầm có lẽ không thể nào bù đắp nổi, anh chỉ còn có thể biết dùng tất cả sự tôn nghiêm cao quý và kiêu ngạo của mình để cầu xin cô bé khoan dung.

Chầm chậm…

Anh quỳ sụp trước người cô bé…

Đêm đó cô kinh ngạc đứng đờ người…

Nhìn Âu Thần đang từ từ hạ mình xuống…

Như bị chạm điện !

Hạ Mạt giật mình quay người bỏ đi, cô bé đã không còn nhìn cái khoảnh khắc cả thân người Âu Thần đã hoàn toàn quỳ trên mặt đất! Cô bé đã quay lưng về phía Âu Thần, cô bé không muốn nhìn anh. Cho dù trong lòng ngực cô đang hoảng loạn, bùng cháy nỗi căm hận và đau xót của sự tan vỡ, cô bé cũng khó lòng mà giương mắt chứng kiến cảnh Âu Thần ngạo mạn và cao quý, đầy nguyên tắc quy củ lại xuất hiện trước mặt cô bé trong một tư thế thấp hèn như vậy!

“… Nếu lỗi là ở anh…”

Lá cây anh đào kêu xào xạc, dưới đầu gối là mặt đất lạnh tê tái, lưng Âu Thần vững giữ thẳng đầy kiêu ngạo, đôi môi đau đớn nhợt nhạt.

“Anh… xin sửa…”

Quay lưng lại với Âu Thần, trong đêm tối, những lời Âu Thần nói bên tai, trái tim cô bé đau như muốn nổ tung! Nỗi đau này, cô khó mà phân biệt nỗi đó là vì lòng căm hận Âu Thần hay vì sự chua xót khi chứng kiến Âu Thần đau khổ như thế này!

Hạ Mạt cắn chặt môi, trái tim lúc lạnh buốt có lúc lại rực lửa, những hình ảnh mấy năm qua vui vẻ bên Âu Thần ào qua. Cơn đau dữ dội lại tràn ngập, thế rồi trong đầu cô bé lại xuất hiện hình ảnh khuôn mặt bố mẹ Doãn máu me đầm đìa được che bởi tấm drap trắng lóa, rồi hình ảnh em Tiểu Trừng giờ chưa biết sống chết như thế nào, cậu bé vẫn đang nằm trong phòng cách ly, trên người cắm hàng đống dây dợ…

“Anh mãi mãi không thể sửa được!”

Nỗi hận khiến lời nói của Hạ Mạt băng lạnh, cô bé không quay đầu lại, bỏ vào trong nhà. Trong sân chỉ còn lại cái bóng cô đơn của Âu Thần đang quỳ dưới gốc cây anh đào.

“Hạ Mạt!...” Giọng Âu Thần đau đớn gọi, “… anh phải làm thế nào để em mới tha thứ cho anh?” Bất kể cô bé bắt anh phải trả giá như thế nào, chỉ cần cô đồng ý ở lại, bằng không chỉ cần cô quay đầu nhìn anh lấy một lần. Bầu trời đêm sương trắng giăng đầy, bóng hình cô chỉ là một chấm đen đang dần dần biến mất…

“Trừ khi…”

Không quay đầu lại, Hạ Mạt nhìn lên bầu trời tối đen như mực, ánh mắt lạnh lẽo. Có lẽ Tiểu Trừng sẽ chết, có lẽ, cô bé cũng sẽ chết cùng Tiểu Trừng. Vậy thì, cho đến chết, cô bé cũng sẽ không tha thứ cho anh.

“Anh chết đi.”

Sau lưng cô, hình như có tiếng thét của Âu Thần, Hạ Mạt nghe không rõ, cũng không muốn nghe rõ, thế giới của cô bé đã hoàn toàn sụp đổ, cô bé đã chẳng còn gì đáng để lưu tâm.

Tối tăm.

Không có lấy một tia sáng.

Sương mù giăng đầy trời, cành lá không ngừng nghiêng ngả, Hạ Mạt không quay đầu lại, không một chút quyến luyến, lạnh lùng biến mất trong đêm tối.

Sắc đêm biến thân hình đang quỳ dưới gốc cây của Âu Thần thành một cái bóng, cái bóng của đêm đen, vẫn cái dáng ngạo mạn quý tộc ấy, sự thỉnh cầu được tha thứ và nỗi đau dâng cao kịch liệt khiến cho sợi ren lụa màu xanh đang bay bỗng chợt rớt xuống.

Trời đột ngột trở mưa.

Giọt mưa xuyên qua lá cây rơi xuống, Âu Thần vẫn quỳ đó, thẫn thờ như không hề hay biết, toàn thân ướt sũng. Mưa mỗi lúc một lớn, mưa cuồng loạn giội lên tóc Âu Thần, trào xuống gương mặt anh…

Đó là cái đêm giống như một cơn ác mộng đau thấu tim…



Ánh sáng chói mắt của đèn xe, mưa trút xối xả, những giọt mưa điên loạn đập vào nóc và cửa xe, cả thế giới mênh mông một màn mưa trắng xóa. Trong đêm mưa, tiếng sấm sét kinh hoàng. Đêm nay thật giống với đêm đó! Dạ dày Âu Thần đau nhói như bị những lưỡi dao tẩm độc đâm vào, kéo Âu Thần rơi xuống vực thẳm của sự đau thương, không sao thở nổi, hai tay tóm chặt cái vô lăng, làn môi trắng bệch như tờ giấy!

Chầm chậm…

Hình như đã không còn có thể nhận rõ nỗi đau này từ đâu đến…

Đêm tối đen như mực, cây anh đào trong mưa, từ đầu đến cuối cô bé vẫn chỉ quay lưng lại với anh, thậm chí đã không quay đầu nhìn anh lấy một lần, dù rằng anh có thể từ bỏ tất cả, dù rằng anh đã


XtGem Forum catalog