XtGem Forum catalog
Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326362

Bình chọn: 9.00/10/636 lượt.

rãi nói:

“Đó, chính là việc anh đã tống khứ Lạc Hi đi! Không sai, tôi đã thích anh ấy, ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã thích anh ấy, trong lòng tôi, anh không thể so sánh với một ngón tay của Lạc Hi! Tuy rằng giờ đây anh đã ép buộc Lạc Hi phải ra đi, nhưng tương lai, tôi nhất định sẽ sống cùng anh ấy!”

Tai cô ù lên, thậm chí, cô còn không biết mình đang nói những gì, chỉ là theo bản năng phải nói những lời có thể làm tổn thương Âu Thần, để những lời đó biến thành lưỡi dao tẩm độc, xọc thẳng vào trái tim Âu Thần.

“Đủ rồi!”

Âu Thần gào lên điên loạn! Anh không thể nghe thêm được nữa! Hạ Mạt cười thật tàn khốc, cô tiến đến sát Âu Thần, một chút ấp áp trong ánh mắt cũng không có, hình như đó không phải là những lời nói tức giận, mà là…

Một trái tim đã đau đến mức như thể trái tim đó không còn là của mình khiến anh không giữ cho nhịp thở bình thường, trong cơn đau đớn cực độ, ngón tay đã cứng lại của anh bóp chặt cằm Hạ Mạt, anh không muốn nghe cô bé nói nữa! Anh không muốn nghe!

“Cô…”

Xương quai hàm Hạ Mạt kêu đánh khực.

Sự đau đớn khiến cô bé kinh sợ mở to đôi mắt, cô không tài nào thoát ra khỏi bàn tay Âu Thần. Sương trắng đang bao phủ đêm đen, cây anh đào gầm gừ lắc lư, xương quai hàm đau như bị vỡ vụn, Hạ Mạt thở hổn hển một cách đau đớn, một đôi mắt xanh u ám đang ghé xuống rất gần cô.

Cô bỗng sững người…

Gió đêm rất lạnh, trong phút chốc, nỗi sợ hãi và nỗi đau vô bờ trong đôi mắt Âu Thần đã khiến cô trở lại với lý trí.

Như chợt ngưng cả lại.

Đêm đột nhiên yên tĩnh.

Lá cây xào xạc, đêm không trăng không sao, sương trắng hỗn loạn phủ kín sân nhà. Ngón tay Âu Thần cứng lạnh như băng, anh buông cô bé ra, môi mím chặt, đôi mắt tối sầm, u uất đáng thương.

“Những việc anh đã làm chính là vì chính bản thân anh…”

Trong giọng nói khàn khàn tắc nghẹn đó có một nỗi ân hận sậu sắc.

“… Xin được em tha thứ!”

Doãn Hạ Mạt đờ đẫn, đây là lần đầu tiên cô bé được nghe Âu Thần xin lỗi.

Nhưng, còn có tác dụng gì nữa đâu? Trái tim cô nghẹn đắng, chua xót. Hạ Mạt nhìn khuôn mặt trắng bệnh vì đau đớn và hối hận của Âu Thần, ngọn lửa trong đôi mắt cô từ từ được dập tắt.

“Chúng ta… chia tay thôi.”

Ngực Hạ Mạt phập phồng, cuối cùng, lý trí đã tỉnh lại, cô bé dần dần nén được lửa hận đang bùng cháy trong lòng. Ánh mắt Hạ Mạt ảm đạm, cô bé đưa tay tháo sợi ren lụa có in hình những nụ hoa màu xanh đang buộc trên mái tóc, mái tóc dài dày như rong biển xổ tung.

“Trả lại cho anh này.”

Sợi ren lụa tuyệt đẹp trong tay cô bay theo chiều gió, đó là món quà anh đã tặng cô, cô đã hứa hằng ngày sẽ buộc nó trên mái tóc. Đợi một lúc, không thấy Âu Thần đưa tay nhận lại, Hạ Mạt thuận tay ném luôn đi. Một cơn gió thổi tới, sợi ren lụa bay lên trong màn đêm, giống như con bướm vô hồn lượn lờ, hồi lâu mới lả lướt rơi xuống…

“Từ nay về sau, anh và tôi sẽ không còn quan hệ gì nữa!” Hạ Mạt lạnh lùng tuyên bố dấu chấm hết của hai người, đôi mắt cô bé không giấu nỗi những mệt mỏi, buồn phiền. dường như cô bé không còn muốn thấy anh thêm một lần nào nữa.

“Anh đã xin lỗi rồi mà!”

Nhìn sợi ren lụa bị cô bé quăng đi, Âu Thần thấy ớn lạnh nơi xương sống, máu như đông lại, sự ngạo mạn và sợ hãi của tất cả những gì đã và đang xảy ra đã làm mất đi mối đan xen giữa nổi đau và sự hoảng loạn về tinh thần cô bé. Những ngón tay Âu Thần lạnh ngắt, dường như mọi bộ phận trên cơ thể anh đều bị đóng băng lại rồi lại bị vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ.

Cô bé trong cơn tức giận cùng cực bật lên tiếng cười:

“Xin lỗi? Chỉ cần hai chữ này thôi sao? Anh nghĩ vậy là xong à?”

“Vậy em hãy nói để anh biết…” Đôi mắt Âu Thần trắng bệch, ánh mắt tối tăm chết lặng, “… phải làm sao mới được đây?”

Làm sao mới được? Trong bệnh viện, thi thể bố mẹ cô bé máu me đầm đìa bị tấm drap trắng muốt phủ lên, mạng sống của cậu em Tiểu Trừng đang nguy kịch trong phòng cách ly, chưa biết sống chết thế nào, những chuyện này làm sao có thể đổi lại được? Từng cơm phẫn nộ không kiềm chế nổi hết lần này tới lần khác lại bùng lên dữ dội! Quả nhiên là Thiếu gia ở trên cao vời vợi, có tiền, có quyền, chẳng phải cái gì cũng có thể đổi được hay sao? Nỗi uất hận đã khiến cô bé như một con mèo hoang bị kích động.

“Làm gì cũng không thể được nữa!”

Câu trả lời băng giá vang vọng khắp sân vườn, cô bé tiến lại gần Âu Thần, từng lời nói như đâm từng nhát dao:

“Quyết không gặp lại anh, mãi mãi không tha thứ cho anh! Mãi mãi không yêu anh! Tôi sẽ quên hết ký ức về anh!”

Sương mù trùm lấy cây anh đào.

Gương mặt Âu Thần càng lúc càng nhợt nhạt, anh khẽ ho, khóe miệng có chút máu. Trong đêm tối,