
lần đầu tiên mình được nhìn thấy anh ấy ở cự gần như thế này đấy.’’
‘’Đúng thế! Lý Triết Vũ và Tô Hựu Tuệ đứng cạnh nhau giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích ấy nhỉ!’’
Mọi người đến công viên thưởng thức pháo hoa đều nhận ra chúng tôi. Hầu như họ đều là học sinh trường Minh Dương. Tuy tôi biết mình khá nổi tiếng nhưng không ngờ vừa mới xuất hiện đã khiến mọi người xôn xao bàn tán.
‘’Ha ha ha… Không ai có thể cưỡng lại được sức hút của tôi mà. Ha ha ha…’’ Lăng Thần Huyền nghe thấy người qua đường ca ngợi mình bèn chống nhạnh cười ha hả, sau đo không ngừng phóng tia lửa diện với phía các cô gái, khiến dắm fan cuồng đó kêu la, gào rú ầm ĩ.
‘’Tô Cơ! Sao bà ủ rũ thế?’’ Thấy Tô Cơ đứng ngơ ngẩn một góc, mặt mũi sa xầm, tôi bèn hỏi. Tối qua, lúc là sôcôla nhỏ ta còn cười nói hớn hở lắm mà.
‘’Hựu Tuệ!’’ Tô Cơ giật mình nhìn tôi, sau đó tay khua đi khua lại như quạt ba tiêu để quạt lấy quạt để khuôn mặt đang đỏ bừng của mình. Nhưng càng quạt mặt nhỏ ta càng đỏ lựng lên, ‘’Hừ! Tôi thấy hắn ta đúng là vênh váo có thừa!’’
‘’Bà nói ai cơ?’’ Tôi nhíu mày, rồi nhìn theo ánh mắt Tô Cơ. Qủa nhiên không ngoài dự đoán của tôi, Tô Cơ và Lăng Thần Huyền lại chuẩn bị gây cấn với nhau…
‘’Hôm nay là ngày lễ Valentine, bà không nên cãi nhau với Lăng Thần Huyền, nếu không sẽ xui cả năm đấy.’’
‘’Gì cơ?’’ Tô Cơ bất mãm lẩm bẩm, ‘’Tại hắn ta quá đáng trước đấy chứ, cố ý liếc mắt tình tứ với hai con nhỏ đứng ngay cạnh tôi. Hứ, hắn thì có gì ghê gớm đâu?’’
‘’Nếu không có gì ghê gớm thì bà giận dỗi cái gì chứ? Tô Cơ, bà đừng có mà mặt dài thuần thuẫn ra, bà làm mấy anh đẹp trai xung quanh sợ chạy mất dép rồi đó.’’ Tôi cố tình trêu nhỏ Tô Cơ.
‘’Hừ… Bà nói thế mà cũng nghe được à?’’ Tô Cơ ngay lập tức đổi sắc mặt, ‘’Nhưng tôi thấy tức anh ách trong lòng, hắn cố tình chọc tôi!’’
‘’Ôi! Đẹp trai quá! Trông anh ấy đẹp trai quá đi mất!’’
Tô Cơ tức đến nỗi đầu xì khói, mấy nữ sinh chán sống cứ gào thét inh ỏi.
Tôi bối rối hướng về phía pát ra những âm thanh náo loạn ấy thì thấy Lăng Thần Huyền bị một đám nữ sinh vây quanh kín mít.
‘’Anh đạp trai quá! Đây là sôcôla em tặng anh, em mong anh sẽ nhận nó.’’
‘’Em biết anh, anh là một trong Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương Trước đây. Em hâm mộ anh từ lâu lắm rồi. Hôm tốt nghiệp anh có thể tặng em cái khuy áo thứ hai trên đồng phục của anh làm kỉ niệm được không?’’
‘’Anh ơi, anh là thận tượng của đời em, tối nay em muốn mời anh đi ăn tối!’’
…
Oái! Nóng quá, nóng quá! Sao thế nhỉ? Bộ cháy ở đâu à?
Tôi thấy nhiệt độ sau lưng mình bỗng tăng cao dột ngột, quay đầu lạ thì thấy Tô Cơ như một ngọn lửa cháy hừng hực.
Thằng cha Lăng Thần Huyền khệ nệ ôm cả một đống sôcôla, rồi đắc ý vỗ vai Tô Cơ. ‘’Tô Cơ này, không có anh chàng đẹp trai nào ngỏ lời với cô à? Tối nay tôi bận lắm.’’
‘’Tránh ra!’’
Đáng… đáng sợ thật! Tô Cơ giận đến nỗi giọng nói cũng lạc cả đi, gằn từng tiếng một, trên đầu nhỏ ta nổ sét ầm ầm. Chẵng lẽ tên Lăng Thần Huyền không biết cách nhìn mặt đoán tâm trạng người khác sao? Hắn lại còn cột nhả, huơ huơ đống sôcôla trước mặt Tô Cơ.
‘’Làm gì mà giữ vậy? Hôm nay là lễ Valentine, tôi không muốn cãi nhau với cô. Có điều bây giờ tôi mới nhận ra con gái thật dễ thương. Hờ hờ hờ!’’ Lăng Thần Huyền cười toe toét rồi tung một miếng sôcôla lên, sau đó dùng miệng đỡ lấy. Bên góc của công viên bỗng rộ lên tiếng kêu phấn khích.
‘’Hoàng tử’’ Lăng Thần Huyền đắc ý hướng về phía fan đang kêu la ầm trời rồi vỗ tay. Khi hắn quay đầu lại thì bỗng thấy một chiếc hộp đẹp đẽ được đóng gói cẩn thận trong tay Tô Cơ.
‘’Í? Tô Cơ, hóa ra cô cũng làm sôcôla à?’’
‘’Liên quan gì tới cậu, tránh ra cho tôi!’’ Tô Cơ giận đùng đùng, trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chặp Lăng Thần Huyền, trông nhỏ ta như thể muốn nuốt chửng tên khỉ hôi tự kiêu tự đại coi trời bằng vung Lăng Thần Huyền vào bụng.
‘’Ha ha ha, không phải là cô làm sôcôla để tặng tôi đấy chứ? Lẽ nào cô vẫn chưa thôi tơ tưởng đến tôi à?’’ Lăng Thần Huyền nói đoạn, ánh mắt đột nhiên lóe sáng rồi chộp lấy hộp sôcôla từ trong tay Tô Cơ, rút tờ thiếp trên hộp ra nhìn, ‘’Ơ hơ! Hóa ra là tặng tôi thật à? Không ngờ tôi đoán trúng phúc. Xem ra sức hấp dẫn của tôi càng ngày càng chết người. Có điều… xin lỗi nhé, tôi không thể nhận sôcôla của cô được, bởi vì hôm nay tôi nhận nhiều sôcôla quá, balô không còn chỗ nào chứa nữa rồi. Cho nên…’’
Bốp!
Một âm thanh đanh thép vang lên khiến tất cả tiếng ồn ào xung quanh im bặt, Lý Triết Vũ lẫn Hiểu Ảnh ngạc nhiên đến nỗi mắt tròn vo, những người xung quanh thì rỉ tai nhau bàn tán.
Khuôn mặt Tô Cơ phẫn nộ đến mức đỏ gay, cắn chặt răng không nói nên lời, nhưng mắt nhỏ ta đầy nước, bàn tay vừa tát Lăng Thần Huyền giữ nguyên trong không trung, bàn tay ấy khẽ run lên.
‘’Tô Cơ, bà…’’ Tôi định thần lại, muốn an ủi Tô Cơ, nhưng Tô Cơ đột nhiên rụt tay về