
hiêm túc đó!" Hai tay Kim Nguyệt Dạ vẫn đút túi quần, ánh mắt hắn âu yếm nhìn tôi, "Tôi rất muốn em mãi mãi ở bên tôi như thế này!"
Sao cơ? Kim Nguyệt Dạ… Hắn…
Tôi nghệt ra nhìn Kim Nguyệt Dạ. Cái tên con trai đứng trước mặt đang nhìn tôi mê đắm, "tình củm" như thế có đúng là Kim Nguyệt Dạ mà tôi biết không vậy?
Tuy hắn nom vẫn giống hệt như mọi khi, điệu bộ rõ tưng tửng… Nhưng câu nói hắn đã chạm vào sợi dây mỏng manh, yếu đuối nhất trong tim tôi. Tôi dường như cảm nhận được thái độ nghiêm túc và kiên quyết của hắn…
Quay cuồng! Đầu óc tôi quay cuồng!
Hai chữ "tỏ tình" to tướng bỗng loé sáng trong đầu tôi. Mắt tôi hoa lên, quay vòng vòng như ròng rọc, cứ quay… quay mãi không thôi…
Tỏ tình ư? Cái tên Kim Nguyệt Dạ coi trời bằng vung này mà lại chịu hạ mình tỏ tình với tôi? Tôi… tôi phải làm gì đây? Chấp nhận lời tỏ tình đó? Không được! Tôi mới là học sinh cấp ba, còn chưa lên đại học mà. Vậy thì thẳng thừng từ chối hắn? Có điều… có điều tôi không muốn làm thế lắm…
"Khụ khụ khụ!" Tôi nắm chặt tay lại, cố hắng giọng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt vừa rồi, "Kim Nguyệt Dạ! Việc này đột ngột quá… Hơn nữa chúng ta… nên có lẽ…"
"Tôi sẽ đợi em!" Kim Nguyệt Dạ bỗng nói chen vào, hắn vẫn nhìn tôi âu yếm đến sởn gai ốc, " Tôi đã đợi em lâu như vậy rồi, nên tôi cũng không cần em nói ra câu trả lời ngay. Tôi hi vọng em có thể vui vẻ nhận lời làm bạn gái tôi!"
"Hả? Nhưng… nhưng mà tôi…" Tôi thấy khó xử, mắt trợn tròn như ếch ộp nhìn hắn.
Khổ nỗi ánh mắt tôi vừa mới bắt gặp ánh mắt Kim Nguyệt Dạ thì tôi đã như biến thành cô dâu mới cưới về nhà chồng, mặt mày đỏ bừng như quả cà chua nên đành cúi gằm mặt xuống.
"Hơ hơ hơ! Ai chà, xem ra sức hấp dẫn của mình không thể cưỡng lại được! Ban nãy tôi chỉ chọc bé chơi thôi, xem điệu bộ lúng túng của bé ngộ thế nào! Ai ngờ bé tưởng thật, căng thẳng đến thế cơ à? Hơ hơ hơ! Sắp 'mít ướt' đến nơi kìa! Hơ hơ hơ! Hơ hơ hơ! Cười chết mất…" Thằng cha Kim Nguyệt Dạ tự nhiên ôm bụng cười phá lên, lăn lê bò toài ra đất.
"Hừ… Cậu đánh giá mình hơi cao đó! Tôi khóc hồi nào?" Tôi ấm ức gào lên.
"Không khóc à? Thế sao mắt bé lại đỏ hoe, còn măt thì đỏ ửng thế kia?" Kim Nguyệt Dạ nhếch đôi lông mày ngỗ ngược, dí sát măt về phía tôi chành choẹ.
Tôi sững người ra, quay vội mặt đi chỗ khác, hậm hực.
"Tôi… tôi thấy nóng quá!"
"Nóng? Hờ hờ!" Kim Nguyệt Dạ cười hai tiếng rất quái đản, đột nhiên vục tay xuống nước, nhắm trúng mặt tôi bắn "đạn nước" tới tấp, "Để tôi làm mát cho bé nhé! Hơ hơ hơ!"
"Oái! Kim Nguyệt Dạ! Cậu làm trò gì thế? Bắn hết nước vào mặt tôi rồi! Dừng lại ngay! Có dừng lại không thì bảo?" Tôi ôm khuôn măt bị Kim Nguyệt Dạ vẫy ướt sũng nước, quay người bỏ chạy.
Nhưng tên Kim Nguyệt Dạ hình như muốn chơi xấu tôi đến cùng, hắn vẫn chưa chịu thôi, say sưa vục tay xuống nước, tiếp tục bắn "đạn nước" vào tôi.
"Hựu Tuệ! Mặt bé đỏ lắm, để tôi hạ nhiệt giúp cho! Hơ hơ hơ!"
"Đủ rồi đó! Kim Nguyệt Dạ, cậu tưởng ngọc nữ trường Minh Đức dễ bắt nạt lắm hử? Xem tuyệt chiêu 'thuỷ kiếm' của ta đây! Ha ha ha! Trúng rồi, trúng rồi kìa!" Không chịu thua, tôi vội vục nước té tới tấp về phía Kim Nguyệt Dạ.
"Ồ… Hựu Tuệ à! Bé chọc giận tôi rồi đó! Đừng hòng tôi nương tay! Xem 'vòi rồng' nè! Tiếp chiêu! Hơ hơ hơ hơ!"
"Oái! Kim Nguyệt Dạ! Cái áo khoác này tôi mới mua đó!"
"Ủa! Thế hả? Nhưng đằng nào thì cũng ướt rổi, tốt nhất cứ để nó ướt sũng là hay nhất! Đạn nước tiếp nè!"
"Kim Nguyệt Dạ! Cậu cứ chờ đó! Xem sự lợi hại của ngọc nữ Minh Đức đây!"
"Ối! Á!"FIVE
Lúc chúng tôi tuyên bố "ngừng chiến" cũng là lúc tôi và Kim Nguyệt Dạ mệt đứt hơi. Quần áo hai đứa ướt nhẹp loang lổ toàn nước là nước.
"Hựu Tuệ, con gái gì mà hung hăng kinh! Bé nhìn xem này, cả hai chúng ta đều nhếch nhác chẳng kém nhau là bao!" Kim Nguyệt Dạ cúi người thở dốc, lấy một tay gõ gõ vào trán tôi.
"Ai bảo cậu gây sự trước! Hừ… Hắc xì…" Tôi che mũi, hắt hơi một cái rõ to.
Dù mặt trời đã lên rồi nhưng nước biển vào buổi sáng vẫn lạnh tê tái. Gió vừa thổi ùa đến, cả người tôi run cầm cập.
"Đi thôi! Chúng ta đi hong quần áo cho khô!" Kim Nguyệt Dạ đột nhiên kéo tay tôi, bước một mạch về phía đường quốc lộ.
Chúng tôi đi dọc theo bờ biển, thi thoảng lại ngẩng đầu ngắm nhìn những đám mây đang lững lờ trôi trên trời. Gió biển bắt đầu lớn dần, từng đợt sóng tung lên, vỗ mạnh vào bờ cát.
Tôi ôm chặt chiếc áo khoác ngoài ướt sũng, ánh mắt chăm chú nhìn những căn nhà lác đác gần bờ biển. Đột nhiên, mắt tôi dừng lại ở một căn nhà gỗ nhỏ màu trắng.
Ồ, hình như đó là cửa hiệu tạp hoá! Tuy mấy poster quảng cáo đủ màu sắc dán trên cửa kính trong suốt đã bị bạc đi nhiều, nhưng trực giác tôi mách bảo, đó là nơi chúng tôi sẽ đến.
Cái cây to đùng đứng sùng sững bên cạnh cửa tiệm như lắc lư theo gió, khiến tôi nhớ lại tối hôm đó, tôi và Kim Nguyệt Dạ đã từng đến n