
được vén lên, Kim Nguyệt Dạ lấm tấm mồ hôi bê hai bát mì đến chỗ tôi."Mì nóng hổi mới ra lò đây!"Có lẽ vì nhiệt độ trong bếp cao nên mặt Kim Nguyệt Dạ hồng hồng. Hắn cẩn thận đặt hai bát mì xuống bàn lấy tay quệt mồ hôi. Sau đó, hắn nở nụ cười tràn đầy tự tin."Bát của bé Hựu Tuệ này!" Kim Nguyệt Dạ đẩy một bát mì về phía tôi, rút đũa ra, kiểm tra cẩn thận đôi đũa tre xem có dằm hay không rồi mới đưa cho tôi."Cảm ơn!" Mùi mì thơm nức mũi bay khắp tiệm, ngửi mùi cũng biết là mì ngon lắm đây.Vừa mới cầm đũa lên định ăn, tôi bỗng ngừng lại, thộn người ra nhìn chằm chằm vào bát mì của mình, ngạc nhiên đến nỗi há hốc cả mồm.Nhìn qua thì bát mì bốc khói nghi ngút trước mặt chẳng có gì đặc biệt că. Nhưng trên miếng trứng ốp lết ở giữa bát mì có vẽ hình đang khóc bằng tương ớt.Sau đó lại có tương ớt màu đậm hơn đánh dấu nhân chéo trên khuôn mặt đang khóc đó."Đây là..." Tôi sững người ra nhìn bát mì , rồi lại ngước đầu lên nhìn Kim Nguyệt Dạ. Dường như hắn cũng đoán trước được điều đó, mỉm cười dịu dàng, đẩy bát mì còn lại về phía tôi."Bây giờ là đến cái này!" Giọng của Kim Nguyệt Dạ ấm áp vô cùng cũng giống như ánh mắt của hắn lúc này. Tim tôi đập thình thịch, cúi đầu xuống nhìn, lại ngạc nhiên đến tròn xoe mắt.Hoá ra hắn dùng tương ớt vẽ hình mặt người cười rạng ngời trên miếng trứng ốp lết trong bát mì thứ hai."Hựu Tuệ" Kim Nguyệt Dạ chỉ vào bát mì, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu tâm can tôi, "Lau khô nước mắt mới có thể mỉm cười dưới ánh mặt trời được!"Lau khô nước mắt... Mỉm cười dưới ánh mặt trời...Tôi ngẩng đầu nhìn Kim Nguyệt Dạ ngồi đối diện. Nhưng trước mắt tôi lại là một làn khói mờ mờ, có lẽ tại bát mì nóng quá bốc hơi lên.Kim Nguyệt Dạ vẫn mỉm cười nhìn tôi. Ánh mắt hắn sáng lấp lánh, khoé miệng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Nụ cười ấy thật ấm áp , mang lại cho người bên cạnh cảm giác dễ chịu."Cảm ơn ..." Tôi bối rối cúi vội đầu xuống, lấy đũa gắp mì lên cho vào miệng. Mì có vị hơi chua, cay nhẹ của tương ớt. Bát mì này... mùi vị thật đặc biệt!Tôi vừa ăn vừa lấm lét quan sát Kim Nguyệt Dạ. Có vẻ hắn thấy hài lòng, mặt mày càng rạng rỡ hơn.Tôi ăn hết sạch bát mì Kim Nguyệt Dạ làm, lấy giấy ăn chùi mép còn dính tương ớt, sau đó theo Kim Nguyệt Dạ đi ra khỏi tiệm mì.Gió thổi táp vào mặt, mang đến cảm giác khoan khoái. Tôi và Kim Nguyệt Dạ cùng nhìn nhau bật cười, nhanh chân rảo về phía trước."Cứ đi thẳng về phía trước là biển!" Đi mãi đi mãi Kim Nguyệt Dạ đột nhiên quay đầu lại khẽ nói...Biển ư...Trong đầu tôi hiện lên bờ biển hồi ức dạo nào...Mặt biển và bầu trời như hoà làm một, vàng dương đỏ rực như nhảy múa trên mặt biển xanh thẳm...Kỉ niệm hai năm nay bỗng dội về trong tâm trí tôi, như những đợt sóng mải miết vỗ bờ...
FOUR
Rào rào rào! Rào rào rào!Tôi đắm chìm trong hồi ức, bước chầm chậm về phía trước. Tôi thấy hoang mang vô cùng, bên tai vang vọng tiếng sóng vỗ rì rào.Mặt trời vào cuối đông bao giờ cũng lên rất muộn, bây giờ mới từ từ nhô lên khỏi mặt biển. Ánh dương như nhuốm đỏ toàn bộ bầu trời trên mặt biển.Ánh dương như như nhuốm đỏ toàn bộ bầu trời trên mặt biển. Những áng mây bao phủ dày đặc đã bị gió biển thổi tan, để lộ những mảng trời xanh sáng. Nước biển càng lúc càng xanh biếc. Sóng biển cùng gió đánh từng hồi lên bờ cát trắng mịn trải dài miên man.
"Đến rồi!" Giọng Kim Nguyệt Dạ trầm trầm khi nói đến hai chữ này. Hắn đang đi chợt dừng lại.
"Đến rồi…" Tôi cũng tự lẩm nhẩm.
Nước biển vẫn xanh biếc như trước, xanh đến nỗi khiến người ta có cảm giác bị choáng ngợp. Ánh dương màu đỏ rực chiếu lên mặt biển, phản chiếu lung linh.
Rào rào rào! Rào rào rào!
Sóng biến trắng xoá cứ từng đợt từng đợt táp vào bờ, xô cả vào chân tôi. Tôi cẩn thận lùi về phía sau, sóng biển lại chầm chậm rút xuống.
"Kim…"
"Hựu…"Chúng tôi lên tiếng cùng lúc rồi lại cùng nhau im lặng, rút lại câu mình định nói."Cậu nói trước đi!" Tôi nhìn Kim Nguyệt Dạ. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi chịu nhường hắn."Hựu Tuệ, nếu… nếu như một ngày nào đó tôi chẳng còn gì cả, tôi muốn… đến đây sống nốt cuộc đời còn lại…" Im lặng một lát, Kim Nguyệt Dạ bỗng khẽ nói."…" Nghe hắn nói vậy, không hiểu sao tôi chợt có cảm giác man mác buồn. Dường như muốn cảm giác đó tan biến đi, tôi lấy tay vỗ thật mạnh vào vai hắn, "Làm ơn đi, sao lại đi lo chuyện thừa thãi như thế hả? Chả giống cậu chút nào!""Hơ hơ, nói cũng phải!" Kim Nguyệt Dạ quay sang cười với tôi, nhưng trong tận sâu mắt hắn vẫn thoáng lộ chút thương tâm, "Người như tôi vốn dĩ đã chẳng có gì cả, ai lại đi lo lắng chuyện không đâu…"Hả? Không… Không đúng! Tại sao lại nói như vậy? Vừa rồi tôi không hề có ý đó mà!"Tôi không có ý đó! Tôi chỉ định trêu cậu chút thôi…" Tôi rất muốn an ủi hắn như thế… Nhưng nhìn ánh mắt buồn bã của hắn, tôi lại luống cuống, đầu óc loạn cào cào cả lên, chẳng nói được câu nào cho ra hồn.Kim Nguyệt Dạ nhìn thấy điệu bộ lúng túng như gà mắc tóc của tôi, mắt hắn chợt sáng lên, dường như cảm giác đau khổ vừa rồi chưa hề xuất hiện trong mắt hắn."Phì!" Bỗng Kim