
ng mình cứ sống thế này, Vũ sẽ thấy thanh thản sao?"Cuối cùng, Kim Nguyệt Dạ cũng lên tiếng, Dạ nói rất khẽ. Khẽ đến mức không nghe rõ nói gì. Giọng nói đó đã phá tan bầu không khí yên ắng, khiến tim tôi như bị đè chặt lại."Không! Vũ vẫn chưa chết! Cậu ấy vẫn chưa chết!" Tôi đau khổ, cố giãy giụa phản bác lại, nhưng giọng nói của tôi không có chút sức lực nào hết."Phải nói bao nhiêu lần cô mới chịu hiểu đây? Vũ đã chết rồi! Cậu ấy không còn quay lại được nữa! Đến bao giờ cô mới chịu tỉnh ra, mới chấp nhận sự thật hả? Cô nghĩ rằng ngày nào cũng đắm chìm trong những kí ức là có thể thay đổi tất cả sao?""Cậu ấy vẫn chưa chết! Cậu ấy còn gửi thư cho tôi hẳn hoi! Cậu ấy chưa chết mà! Không tin… tôi lấy cho cậu xem…""Cô điên thật rồi!" Kim Nguyệt Dạ không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, túm chặt lấy vai tôi. Hắn đau đớn nhìn dáng vẻ thật thần, yếu đuối của tôi. "Cô nhìn thấy Vũ, Vũ viết thư cho cô… Tất cả đều do cô hoang tưởng ra để an ủi mình. Cô còn muốn tự lừa dối mình đến bao giờ? Cô hãy nhìn lại mình bây giờ xem, cô có còn là Tô Hựu Tuệ của ngày xưa không? Dù cho Vũ có quay lại đi nữa, nhìn thấy bộ dạng cô lúc này, liệu cậu ấy có vui không?""Không… Tôi… tôi không hề tự lừa dối mình"Tôi vội vã tìm bức thư trong ba lô, muốn chứng minh tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. Nhưng bức thư đó biến mất như không khí, tôi càng cuống lên càng không tìm thấy nó."Đủ rồi đó, Hựu Tuệ! Nếu cô không tự mình bước ra khỏi góc tối, thì không ai có thể giúp cô được…" Kim Nguyệt Dạ tuyệt vọng nhìn bộ dạng hoang mang tìm bức thư của tôi. Hắn không cho tôi cơ hội giải thích, đứng dậy rồi đi mất hút.Trong phòng, chỉ còn lại một mình tôi. Từng giọt nước mắt rơi xuống bức thư màu trắng tôi cầm trên tay… Ngay từ khi còn rất nhỏTôi đã hiểu một điềuHạnh phúc giống như từng que diêm mà cô bé bán diêm quẹt lên
Nó vừa ngắn ngủi vừa vô vọngCho đến mộ ngày tôi tình cờ nhìn thấy cô gái giống như vị nữ thầnTôi thích nhìn thấy cô ấy cười, thích chọc giận cô ấyNhưng lại sợ cô ấy khóc…Hựu Tuệ, đừng khóc nhé! By Kim Nguyệt Dạ
Địa Điểm:Bến xe MilanTiệm mì ở thị trấn StarBờ biểnCủa tiệm tạp hóa của Lãng Lãng Nhân vật:Tô Hựu Tuệ : Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh ĐứcBạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh ĐứcKhâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh ĐứcKim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng DươngLăng Thần Huyền :Nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng DươngLãng Lãng: Chủ tiệm tạp hóa
ONEBuổi sáng ngày cuối tuần, tôi nằm cuộn tròn trong chăn, khẽ liếc nhìn về phía cửa sổ. Cửa sổ phủ đầy sương nên nhìn mờ mờ, chẳng có chút động tĩnh nào hết.Kim Nguyệt Dạ giận tôi thật sao? Hình như tôi làm hắn thất vọng lắm….Từ tối hôm qua đến tận hôm nay, tôi gọi điện cho hắn liên tục mà hắn chẳng thèm trả lời. Tôi phải làm gì bây giờ?Tôi vò đầu bức tai nhìn cái điện thoại di động trong tay, cả người đờ đẫn.Reng reng reng! Reng reng reng!Tay tôi tự nhiên rung lên. Tôi giật mình, suýt thì quăng luôn cái di động. Tôi nhìn thấy màn hình hiện lên biểu tượng con khỉ màu cam mặc váy lá, cong mông múa.Là Kim Nguyệt Dạ! Tôi ấn vội nút nghe."Bé Hựu Tuệ! Là tôi đây...! Tôi đang ở bến xe Milan, tôi…."Cạch! Tít tít tít!Kim Nguyệt Dạ chưa kịp nói hết câu thì điện thoại không hiểu sao bị ngắt giữa chừng.Tim tôi như từ từ bị bóp nghẹt lại. Tôi…tôi làm sao thế này?Ban nãy trong điện thoại, giọng của Kim Nguyệt Dạ có vẻ rất gấp gáp…rồi đột nhiên ngắt điện thoại giữa chừng…Lẽ nào…. Hắn xảy ra chuyện gì chăng?Tôi ngồi bật dậy khỏi giường, khoác vội áo vào, chạy như bay ra khỏi nhà.Hộc hộc hộc...Đường xa nên tôi phải chạy mỏi rã cả 2 chân. Không ngờ chỉ mất có hai mươi phút, tôi đã đến bến xe Milan.Ôi! Chân của tôi… Hai cái chân tôi vừa nhức vừa mỏi, mềm nhũn ra, tôi có cảm giác nó không còn là chân của tôi nữa rồi…Tôi gắng gượng khom lưng xuống, hai tay đặt lên đầu gối, đứng thở dốc.Đúng lúc tôi định đứng thẳng người, chạy đi tìm Kim Nguyệt Dạ thì cánh tay của ai đó đập bốp vào vai tôi. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi quay đầu lại nhìn.Một khuôn mặt cười tươi rồi lóe sáng trước mặt tôi."Bé Hựu Tuệ đến nhanh ghê nhỉ!""Kim Nguyệt Dạ? Cậu… cậu không việc gì chứ?" Tôi ngó khắp 1 lượt người Kim Nguyệt Dạ, thấy hắn khỏe như vâm đưng lù lù trước mặt tôi."Ủa? Tôi có chuyện gì cơ?" Kim Nguyệt Dạ ngẩn người nhìn tôi."Thế sao khi gọi điện… cậu tự dưng ngắt máy…" Tôi do dự 1 lát, sau đó nhìn hắn với ánh mắt ngờ vực."Hơ hơ hơ hơ… Đó là vì điện thoại của tôi hết pin đấy chứ!" Kim Nguyệt Dạ rút di động ra hươ đi hươ lại trước mặt tôi, muốn để tôi nhìn thấy cái màn hình đen thui.Sao có thể thế được chứ? Báo hại tôi lo cho hắn gần chết! Tôi tức muốn nổ đom đóm mắt đến nơi, giơ tay lên xem giờ. Bây giờ mới có 7h sáng."Bé Hựu Tuệ… lo cho tôi đến thế cơ à?" Thấy tôi thở hổn hển như sắp ngỏm tới nơi. Kim Nguyệt Dạ dí sát đầu hắn về phía tôi, đã thế còn chớp chớp tỏ vẻ ngây thơ."Ai…ai thèm lo cho cậu hả? Đồ lừa đảo!" Tôi điên tiết, nghiến răng ken két. Nhưng khổ nổi bị hắn nói trúng tim đen, nên thành ra lại lắp bắp. "Tô…tôi không có thời