
ngày nào cũng lặp đi lặp lại. Cuộc sống của tôi luông bình lặng như vậy, dường như chẳng có chút gì mới mẻ cả. Việc duy nhất tôi có thể làm là mỉm cười đối mặt với tất cả.Từ nhỏ đến lớn, "môn" tôi học giỏi nhất có lẽ chính là "mỉm cười".May mà bên cạnh tôi còn có Dạ và Huyền, nhờ họ mà tôi nhận ra được cuộc sống này còn nhiều điều mới mẻ. Đó cũng là niềm vui lớn nhất của tôi. Hôm nay. Dạ "thuyết phục" tôi đóng giả con gái đến Happy House làm nhà tiên tri.Và cũng đúng hôm nay một điều bất ngờ đã đến.Vì lời đề nghị của Dạ mà tôi tình cờ gặp được một cô gái khá thú vị.Thực ra tôi đã gặp cô ấy trên phố Angel. Lúc đó cô ấy bị Huyền bắt nạt. Vì không muốn giẫm vào vạch vàng ranh giới, cô ấy đã cố lấy tay bám chặt vào lan can lưới bảo vể để đi. Trông cô ấy lúc đó giống như một con thiên nga trắng bé nhỏ nhưng kiên cường. Và cũng chính khuôn mặt đáng yêu nhưng mạnh mẽ đó đã làm cho một góc đã chết trong trái tim tôi khẽ rung động. Lần đầu tiên tôi chủ động giúp đỡ một cô gái không hề quen biết, cảm giác đó thật tuyệt!Rất nhanh, tôi và cố ấy lại gặp nhau trong Happy House. Không hiểu tại sao, trong người tôi chợt có cái cảm giác là lạ khó tả. Tôi chưa kịp hiểu đó là cảm giác gì thì nó đã vụt biến mất.Dạ và cô ấy hình như biết nhau, ánh mắt Dạ nhìn cô ấy khác hẳn bình thường.Tôi thử tiên đoán vận mệnh cho cô ấy. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, khiến tôi thấy khó xử quá. Cuối cùng, tôi tặng cô ấy một chiếc thẻ bài may mắn, coi như chúc cô ấy luôn vui vẻ và may mắn!Hi vọng tôi sẽ còn được gặp lại cô ấy.Giúp tôi vượt qua vạch màu vàng phân cách… Xem vận mệnh giúp tôi… Tặng tôi chiếc thẻ bài may mắn…Lý Triết Vũ… Đây là nhật kí của Lý Triết Vũ! không thể nhầm được! Những việc xảy ra ở trong đây chỉ có tôi và cậu ấy biết thôi!Lẽ nào… lẽ nào đây là bức thư Lý Triết Vũ gởi từ trên thiên đường xuống cho tôi? Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ! Là cậu thật sao?Nhìn mảnh giấy nhật kí của Lý Triết Vũ. tim tôi như bị xẻ ra thanh trăm mảnh.Những kí ức ngày xưa ập về dồn dập như tháo đỗ. Nụ cười dịu dàng của Lý Triết Vũ, mọi động tác cử chỉ của cậu ấy… đều quay vòng vòng trong đầu tôi. Tôi cố gắng kìm nén để không bật khóc, nhưng nước mắt vẫn hối hả tuôn ra, lăn trên má rồi rơi xuống bàn học."Hựu Tuệ! Bà… Bà sao vậy?" Giọng nói của Tô Cơ vang trên đỉnh đầu tôi. Tôi giật mình, gấp vội bức thư đó lại rồi nhét vào trong ngăn bàn, lấy tay lau nước mắt."Bà vẫn còn buồn chuyện phân lớp với kết quả thi à?" Trước mặt tôi bỗng xuất hiện một chiếc khăn giấy trăng tinh. Tôi ngẩng đầu lên. Tô Cơ nhìn tôi với ánh mắt quan tâm, "Khóc nhè trong lớp hế này chẳng giống công chúa Hựu Tuệ mà tôi biết tẹo nào!""Là… là bụi bay vào mắt tôi đấy chứ!" Tôi ngượng ngùng nhận lấy tờ khăn giấy, lau mặt."Thật ra thì…" Tô Cơ ngồi xuống bên cạnh tôi, giúp tôi cuốt lại mái tóc rối, "…Tôi cũng chẳng dám tin là mình được phân vào lớp A. Có lẽ là nhờ trước đợt thi, mẹ tôi đích thân kèm cặp… À mà Hựu Tuệ nè, cuối tuần này trường mình yêu cầu tất cả những học sinh có tên trong bảng trắng đi học thêm đấy! Hôm đó tôi cũng muốn đi học cùng bà và Hiểu Ảnh, có được không?""Đi học cùng?" Tôi ngạc nhiên nhìn Tô Cơ."Ừ! Tuyệt Đại Tam Kiều từng thề là bất kể làm việc gì cũng quyết sống chết có nhau, cùng tiến cùng lùi còn gì! Hì hì hì!" Tô Cơ nháy mắt với tôi, ánh mắt tràn đầy quyết tâm, "Vả lại tôi cũng muốn đi học thêm cho mở mang đầu óc!""Tô Cơ.." Tôi thấy xúc động vô cùng, khẽ gật đầu."Nhìn xem, chơi trội! Hừ, kết quả thi tệ thế mà còn bày đặt du lịch hàn gắn tâm hồn cơ đấy?" "Phải đấy! Thi kém vậy mà không biết đường cố gắng, chỉ biết ăn chơi nhảy múa cho sướng!"Tôi im lặng nhìn bộ mặt hào hứng của tên Anh Tỉnh Ngạn. Trời, giá như có cái lỗ nẻ nào để tôi chui xuống. Nhờ có Hiểu Ảnh và Tô Cơ trợ giúp, nhân lúc thằng cha Anh Tỉnh Ngạn chập cheng đó vẫn còn đang tự đắm chìm trong hạnh phúc, tôi lén lút rời khỏi. FOUR "Hu la la! Hu la la! Chúng ta đi học thêm! Chúng ta đi học thêm thôi!""Hựu Tuệ… Bà nện ngay cho một nhát vào đầu nó để nó ngậm mồm lại cho tôi nhờ! Đánh ngất nó rồi tôi với bà cùng chuồn! Tôi chịu hết nổi rồi!" Chúng tôi đi đằng trước Hiểu Ảnh. Tô Cơ cả người run lên, vịn tay trái vào vai tôi, nói như sắp hết hơi."Ừm…" Trong đầu tôi lúc này chỉ toàn nhớ lại chuyện bức thư hôm trước, chẳng để ý Tô Cơ nói gì nữa.Tại sao tôi lại chạy đi khắp nơi hỏi ai là người chuyển bức thư đến cho tôi nhưng lại chẳng có ai biết nhỉ? Sao trên thư không có dấu bưu điện, cũng không đề tên người gửi? Rốt cuộc ai đã gửi bức thư này cho tôi?Lẽ nào… lẽ nào đây là bức thư gửi từ thiên đường xuống?"Đến nơi rồi! He he he!" Hiểu Ảnh hí hửng chạy bổ đến chộ tôi và Tô Cơ, chỉ tay về phía trước hét um lên, làm tôi đang trầm tư suy nghĩ bỗng giật nảy mình."Tiểu Huyền Huyền! Hiểu Ảnh đến rồi nè!" Tôi ngẩng vội đầu lên, nhìn thấy Hiểu Ảnh lao như bay về phía trước như vận động viên chạy 100m.Một trận gió khẽ thổi tới, cuốn theo cả tiếng hét như bị kích động của Hiểu Ảnh.Cái gì? Tiểu Huyền Huyền?"Lăng Thần Huyền! Kim Nguyệt Dạ!" Tô Cơ đứng bên cạnh cũng hét lên kinh ngạc.Tôi tò mò căng mắt ra