
Chỉ cần mày khẽ hắng giọng một phát, mọi người đều phải ngả mũ kính chào.
Mày cứ làm thử xem là biết thôi...
"Hừm!"
Hơ hơ hơ... hay lắm, chỉ số tự tin đã lên tới 70%!
"Hừm!"
Ha ha ha... Lần này chỉ số tự tin của ngọc nữ Tô Hựu Tuệ đã đạt
ngưỡng 100%.
Không sao, tự tin càng nhiều càng tốt, hắng giọng thêm vài lần
cho nó oách.
"Hừm! Hừm! Hừm!"
Tôi đang vênh mặt lên hắng giọng thì đột nhiên học sinh trường
Sùng Dương không biết mọc ở đâu ra như nấm, đứng vây kín mít xung quanh tôi.
Ối! Bọn họ... bọn họ chui ở đâu ra vây?
"Ô hô hô hô hô! Là Tô Hựu Tuệ trường Minh Đức kìa, trông
như đứa dở hơi biết bơi ấy!"
"Ha ha ha ha! Phải đó! Tự nhiên đứng một mình ở đây kêu
ư ử như sói hú, đúng là hâm nặng!"
...
Hai má tôi đỏ bừng như quả cà chua! Rõ ràng ban nãy ở đây vắng
teo, chẳng có bóng người, sao bây giờ lại...
Híc! Biết giấu mặt vào đâu bây giờ?
Xoẹt!
Hai tên nam sinh trượt ván lướt vèo qua tôi nhanh như xẹt điện,
tôi vội vàng giữ chặt vạt váy suýt nữa thì bị gió tốc lên.
"Chậc, xem ra tinh thần bạn Tô Hựu Tuệ cũng không tệ lắm!"
"Ờ ha, cố gắng nhé!"
Hai.. hai thằng cha vô lễ này dám đi ván trượt đến trường, đã
thế còn làm mặt khinh khỉnh, coi thường tôi nữa chứ!
Hừ, hai tên khỉ hôi trường Sùng Dương kia, chống mắt lên mà
xem ngón đòn "sát fan" bách phát bách trúng của Tô Hựu Tuệ ta đây.
Tôi làm dáng vuốt tóc, miệng nở nụ cười tuyệt chiêu, đầu gật
một góc 30 độ.
"Chào hai bạn! Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ?"
Hai thằng cha trượt ván sững người ra nhìn tôi, sau đó đột
nhiên lăn đùng xuống đất, mắt giật giật, mồm đớp đớp!
Hê hê hê! Hai tên ngốc này thật là... Kể cả sức hút của ngọc
nữ Tô Hựu Tuệ này có vô đối đến thế nào thì cũng không cần biểu hiện ra dữ dội
như vậy!
Tôi đắc ý đi lướt qua hai tên khỉ hôi đó. Nhưng vừa mới nghe
thấy 2 tên đó thì thầm với nhau, chân tôi mềm nhũn ra, suýt nữa thì ngã chỏng gọng.
"Ê, con nhỏ đó đầu óc có vấn đề à? Anh em mình chơi nó một
vố đau thế mà nó lại hỏi thời tiết đẹp nhỉ?"
"Hờ hờ hờ, chắc là sợ quá hóa thộn rồi!"
...
Hai tên khốn này to gan thật! Động tác cao sang cùng lời nói
nhã nhặn của tôi lại bị gọi là thộn! Hừ! Đúng là tụi đầu gỗ, chẳng có óc thưởng
thức gì hết!
Tôi đi kiểu "diều bay ó lượn", bước nhanh chân về
phía văn phòng hiệu trưởng.
Khi đi đến trước của văn phòng hiệu trưởng, tôi khẽ gõ cửa.
"Mời vào!" Trong phòng phát ra một giọng nam đầy ma
lực.
Tôi chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, nhẹ nhàng đẩy cửa bước
vào.
Hơ, đây... đây là văn phòng của hiệu trưởng Thôi thật sao?
Hai tủ sách dựa vào tường bày la liệt đủ loại tạp chí, truyện tranh, trên bàn
còn có cả một mô hình robot cao bằng cái máy vi tính.
"À, Tô Hựu Tuệ, em đến rồi hả? Ngồi đi!" Thầy Thôi
nhìn thấy tôi bèn nhiệt tình đón tiếp.
"Vâng ạ!" Tôi định thần lại gật đầu, "cô Bạch
muốn em đến báo cáo với thầy là..."
"Em uống trà hay cà phê?" thầy Thôi mỉm cười, đứng
dậy hỏi.
"Ơ, không cần đâu thầy ạ! Không cần đâu! Em không
khát!" Tôi ngạc nhiên xua tay.
"Không được, khách đến mà ngay cả một hớp nước cũng
không mời là bất lịch sự lắm đấy! Em uống cà phê không?" Thầy Thôi nói đoạn,
lấy một cái tách để ở trên giá rồi đưa cho tôi.
"Được ạ, cảm ơn thầy!" Tôi gật đầu không được tự
nhiên lắm.
"Đúng rồi, Hựu Tuệ, lần này thầy xếp em vào lớp 11A1, em
thấy thế nào?" Thầy Thôi vừa rót cà phế vừa hỏi.
"Vâng, em xin nghe lời thầy!"
"Nếu em thấy có gì chưa ổn thì cứ nói ra, việc gì cũng
nghe thèo lời người khác là không tốt đâu!"
Ơ? Học sinh có thể tự chọn lớp sao? Tuy đầu óc rồi tung rối
mù nhưng tôi vẫn gượng nói: "Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng hết sức!"
Hiệu trưởng Thôi lặng người đi nhìn tôi rồi nói: "Thật
không hổ là học trò tâm đắc của cô Bạch, em giống y hệt cô ấy! À, ở trường Sùng
Dương em không cần phải câu nệ đâu, cứ sống thoải mái là được".
"Vâng ạ, cảm ơn thầy!" Tôi đứng lên chào thầy.
"Được rồi, em về lớp học đi! Các thầy cô đang đợi em đấy!"
Thầy Thôi nhìn tôi với ánh mắt thân thiện, "rảnh rỗi thì đến uống trà với
thầy nhé! Ha ha ha!"
Lớp 11A1...
Lạ thật! Chuông vào học đã reo từ lâu nhưng sao phòng học ồn
ào như cái chợ vỡ vậy? Haiz, ở trường Minh Đức không bao giờ có chuyện như vậy!
Tôi đứng trước cửa lớp, hít một hơi dài, giơ tay khẽ đẩy cửa
bước vào.
"A! Là Tô Hựu Tuệ!"
Một tên khỉ hôi ngồi bên cạnh cửa lớp bỗng rú cầm lên, lớp học
đang ồn ào như cái tổ ong vò vẽ phút chốc in ắng đến nỗi một con ruồi khẽ bay
qua còn nghe thấy tiếng, tất cả ánh mắt sắc như dao cạo đổ dồn về phía tôi.
Cố lên, Tô Hựu Tuệ... Cuộc quyết đấu của mày và Kim Nguyệt Dạ
đã chính thức bắt đầu rồi...
Tôi "xốc" lại tinh thần, nở n