
Tôi liền nhìn về phía hắn chỉ...
Trời... trời ơi! Tôi không dám tin vào mắt mình, lấy tay dụi
mắt liên tục. Ôi Chúa ơi, mong là ban nãy con hoa mắt nên nhìn lộn...
Vù vù...
Một trận gió thổi vút qua, ngay cả mong ước nhỏ nhoi của tôi
cũng theo gió bay đi mất tăm, sự thật phũ phàng phơi bày trước mắt rõ đến từng
milimet...
Bức ảnh chụp tôi đang cười tươi roi rói bị treo thòng lòng
ngay trước cửa trường Minh Đức. Bức ảnh đó được lồng trỏng khung ảnh màu đen kịt
hay dùng cho đám ma, đã thế còn đặt một vòng hoa trắng lên đó nên trông càng
tang tóc hơn.
"Anh... Anh Tỉnh Ngạn, anh giải thích ngay cho tôi thế
này là sao?" Miệng tôi giật giật liên hồi, gắng chút hơi tàn thiều thào hỏi.
"Ha ha ha! Đương nhiên là được chứ!" Anh Tỉnh Ngạn
làm điệu chỉnh lại cái cà vạt trên cổ, mặt nghiêm nghị đáp, "baby Hựu Tuệ
là người đại diện cho toàn thể học sinh trường Minh Đức nên ảnh của em phải đặt
trong khung ảnh màu đen để tỏ rõ sự trang trọng và tôn kính!"
"Thế... thế tại sao còn treo vòng hoa trắng xung
quanh?" Tôi run lên bần bật nhìn hắn.
"Baby Hựu Tuệ, đương nhiên là để thể hiện sự trong sáng
thuần khiết của em rồi!"
"Vậy... vậy sao? Thế thì cảm ơn anh nhiều nhé... Tạm biệt!"
Tôi phải mau chóng tìm một chỗ nào đó để tự an ủi tâm hồn vừa bị tổn thương ghê
gớm của mình.
"Khoan đã! Hựu Tuệ!" Tôi đang định xài chiêu
"ù té quyền" chạy thoát thân thì bị tên Anh Tỉnh Ngạn chặn lại,
"Niềm vui bất ngờ em mới xem được một nửa sao đã vội đi... Còn bên kia nữa
kìa!"
Má ơi! Mới có một nửa thôi sao? Hắn định bày trò quái quỷ gì
nữa đây? Chắc không phải là vòng hoa phúng viếng cùng bài điếu văn vĩnh biệt
tôi đấy chứ? Tôi quay đầu lại, mặt nhăn như khỉ ăn gừng.
"Ối, bạn Tuệ ơi, hu hu hu..."
"Hu hu hu, từ nay chúng ta đôi nơi cách biệt..."
"Hu hu hu, sao bạn nỡ bỏ chúng tôi mà đi..."
Gì... gì thế này? Cảnh tượng trước khiến tôi chết sững, thiếu
chút nữa là lăn khềnhra đất.
Một đám nam sinh mặc quần áo đen sì sì, xếp ngay ngắn thành
hàng, đứng trên vỉa hè phố Angel khóc lóc thảm thương như đang đưa đám người đã
khuất.
"Anh Tỉnh Ngạn... Bọn họ... bọn học kêu khóc gì vậy?"
Tôi suýt thì cắn cả vào lưỡi.
"Vì baby Hựu Tuệ rời trường Minh Đức sang học bên trường
Sùng Dương nên họ cảm thấy hụt hẫng, thương xót vô hạn! Hu hu hu...! Anh Tỉnh
Ngạn đoạn lấy tay áo lau dòng nước mắt lưng tròng.
"Tô Hựu Tuệ!" Tên "đàn em" thân tín của
Anh Tỉnh Ngạn - King Kong Chu Tử Lang bước ra khỏi hàng, "Sau đây là bìa
hát chúng tôi dành tặng cho Tô Hựu Tuệ, chúc Tô Hựu Tuệ lên đường bình
an!"
Hở? Lại còn tặng bài nữa cơ à? Ông trời ơi... sao ông nỡ để
con bị tụi khỉ đột "hành xác" thế này?
Chu Tử Lang đằng hắng giọng, bắt đầu vỗ tay hát với chất giọng
chẳng khác nào lợn bị chọc tiết, những nam sinh đứng sau càng khóc vật vã hơn.
"Tiến chiến hữu lên đường, ngày anh ra chiến trường, tôi
xiết bao nhớ nhung, hai hàng lệ vấn vương, tiếng lạc đà đoạn trường, quyết
không tiếc máu xương..."
"Hu hu hu hu!"
"Đường xa lắc,sương rắc rắc, con đường cách mạng xa dằng
dặc, biền biệt người đi đông về bắc..."
Vù vù...
Lại một cơn gió lạnh thổi buốt qua, tôi thấy mình như thế chiếc
lá bị mưa bão táp vào xối xả, lung lay liên tục như răng bà lão...
"Ôi cha! Sao thế nhỉ? Ở đây mở lễ truy điệu ai thế
này?"
"Không biết nữa, tụi nhóc khóc lóc thảm thiết quá. Tội
nghiệp, chắc là có ai vừa mới mất..."
Tiếng bàn tán xôn xao theo gió bay đến bên tai tôi, cả người
tôi đau quặn như bị roi sắ quấn vào, tôi chợt bừng tỉnh. Hu hu hu! Ông trời làm
chứng, con vẫn còn sống nhăn đấy chứ! Hay là ông cứ ban cho con một cái huyệt để
con tự nhảy vào đó chôn sống mình cho xong!
Đội fangirl bên trường Sùng Dương cũng không chịu kém cạnh,
thấy bị "dìm hàng" liền gân cổ gào to hơn.
"Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ! Idol Kim Nguyệt Dạ!"
"Ối bạn Tuệ ơi...!"
"Cố lên, cố lên! Kim Nguyệt Dạ! Cố lên, cố lên! Kim Nguyệt
Dạ!"
"Hu hu hu, bạn Tuệ ơi, từ nay chúng ta đôi nơi cách biệt..."
Hỗn loạn... Bát nháo... Fan của hai trường đấu nhau tóe lửa...
Tôi... tôi không xong rồi! Nếu cứ như thế này, có lẽ chưa ra
trận tôi đã ngủm củ đèo mất!
Tôi trèo, trèo, trèo!
Hà hà hà! Nhân lúc hỗn loạn, tôi đánh bài chuồn thẳng. Phù!
Cuối cùng cũng lên được vào trường Sùng Dương. Bên ngoài fan của 2 trường đấu
đá nhau kịch liệt, nhưng bên trong lại yên tĩnh đến lạ thường. Chẹp! Xem ra
trong trường vẫn tuyệt nhất...
Trường Sùng Dương....
Kể ra đây là lần đầu tiên tôi đơn thương độc mã đi vào ngôi
trường kì phùng địch thủ này.
Chệt thật... Tôi bắt đầu thấy hơi căng thẳng!
Tô Hựu Tuệ, bình tĩnh! Hết sức bình tĩnh! Mày là ngọc nữ xuất
chúng thiên hạ cơ mà, việc gì mày phải sợ tụi nhãi nhép bên trường Sùng Dương
chứ!