Băng Nhóm Học Đường

Băng Nhóm Học Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322520

Bình chọn: 9.5.00/10/252 lượt.

n nhắn chỉ toàn chung 1 nội dung, đại loại như :” Số mới của
anh phải không?” , “Đừng trốn nữa!!” , “Đồ xấu xa, hèn hạ, mau gọi cho tôi!!”…
và còn lại là vài tin nhắn của mấy thằng trong nhóm rủ Vũ đi nhậu, đi café vẻ rất
thân thiết, như anh em 1 nhà vậy… “thằng cha này coi vậy mà cũng được đàn em
yêu quý ghê ta, đúng là cùng 1 loại với nhau!” – Quân nhếch mép, chỉnh sang phần
tin đã gửi và bất ngờ khi thấy chỉ có mỗi 1 tin nhắn anh gửi cho 1 người tên là
Thiên Vinh với nội dung :”Happy Birthday em trai.”

- Bó tay, anh với chả em, chung 1 nhà cũng bày đặt nhắn tin
– Quân nói vẻ mỉa mai rồi liệng chiếc điện thoại lên bàn học cạnh giường, ngủ 1
giấc say sưa…

————-†————-

Sáng hôm sau…

- Anh Hoàng! – Quân vẫy nhẹ tay, đứng lấp ló trước cửa lớp
chàng đội phó

Hoàng trông thấy Quân, liền bước nhanh ra , hỏi tới tấp:

- Hôm qua Vũ có về đến nhà không?! Còn cậu, có bị thương ở
đâu không?!?

- Tôi không sao, còn ổng chắc cũng an toàn về tới nhà rồi –
Quân đáp hờ hững, đưa điện thoại của Vũ cho Hoàng – anh trả hộ Vũ giúp tôi, hôm
qua gọi cho anh xong tôi cầm luôn về nhà mà chả biết.

- Sao không gặp tận mặt mà đưa…? – Chợt Hoàng gõ nhẹ vào đầu
mình – À quên, hôm nay Vũ nghỉ, được rồi, anh đưa hộ cho.

- Nghỉ? – Quân nhướng mày

- Ừ, chẳng thấy đến trường, chắc ở nhà dưỡng thương rồi

Cảm giác hối hận…khó chịu lại dâng lên trong lòng Quân, anh
hướng mặt sang nơi khác, nói bâng quơ, nhưng nghe có vẻ như cầu mong cho Vũ
bình an…

- Tôi nghĩ ổng ổn thôi, chắc hôm nay ở nhà tổ chức sinh nhật
muộn cho em trai yêu quý của ổng rồi.

- Cái gì?? – Hoàng giật bắn người, trợn mắt lên – cậu vừa
nói gì vậy ??

- Cả anh cũng không biết ổng có em trai à?




Hoàng im lặng…vẻ mặt trở nên nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào
cậu đàn em…Quân cảm thấy dường như mình vừa làm cho không khí căng thẳng hơn,
anh đã nói điều gì sai sao…?

- Cậu… – Hoàng thở dài – đừng nhắc đến em trai Vũ trước mặt
nó, nghe chưa?

- Tại sao?

- Vì em trai Vũ mất rồi.!

“Đùng!!” như 1 tiếng sét đánh ngang tai Quân, anh lắp bắp lặp
lại lời Hoàng 1 cách cẩn thận, gặng hỏi lại chàng đội phó:

- Em…trai…mất…rồi..?!!

- Anh cũng không biết sao cậu lại hay hôm qua là sinh nhật
Thiên Vinh, nhưng… – Hoàng kề sát tai Quân, vẫn cách dặn dò cẩn thận thường thấy
– cậu tuyệt đối nhớ 2 điều sau đây: không được nhắc đến em trai Vũ trước mặt nó
và đừng bao giờ rủ Vũ đi đâu khi trời mưa…

Quân bước chầm chậm xuống những bậc thang, đầu óc rối bời…xen
lẫn 1 chút sợ hãi… Vậy tin nhắn hôm qua là như thế nào? Vũ nhắn tin cho đứa em
trai đã mất ư?? Trời! thật không thể tin nổi!!

—————†—————

Buổi tối chủ nhật mát mẻ, trời thanh thanh, dịu dịu, khiến
tâm hồn con người ta lâng lâng…dễ chìm vào những cảm xúc nồng nàng khó tả của
tình yêu…Quân hôm nay trông thật lịch sự trong chiếc áo sơ mi màu xanh lục kết
hợp với chiếc quần jean đen tuyền. Anh đã đứng trước cửa nhà Hân được 15 phút
mà vẫn chưa thấy bóng dáng “đả nữ” đâu cả. Quân ngước lên, khá bực mình khi thấy
phòng Hân vẫn còn sáng đèn, lại có thêm tiếng nhạc dance dồn dập vang lên nữa
chứ! Giống như chẳng đoái hoài gì đến anh chàng đang mỏi cổ ngóng chờ cô ở
ngoài này. Tức tối, Quân lấy hơi, nói thật to vang vọng khắp con hẻm:

- Gia Hân!!! Xuống đây! Cậu chơi vậy không đẹp chút nào hết!!!

Tiếng nhạc bỗng ngưng hẳn, Hân vẫn mặc nguyên chiếc áo ba lỗ
( trang phục quen thuộc khi ở nhà ), ló đầu ra cửa sổ, nhìn Quân nói vẻ thách
thức:

- Có rảnh thì đứng đó la hét 1 mình đi, tới sáng cũng được!

- Con bé này… – Quân chống tay lên hông, tức giận – hứa mà
không giữ lời à??!

- Tôi đã hứa gì sao…? – cô đảo mắt, tỏ ý châm chọc

- Đừng có giả nai nữa cô nương – anh nheo mắt – tôi sẽ đứng
ngoài này, quấy rầy Hân cho đến khi nào chịu ra đây đi chơi với tôi thì thôi.!

- Được thôi, vậy cứ đứng đó đi, đồ điên!! – Hân trả lời gọn
ơ, đóng xầm cửa sổ lại.

Sau đó, Quân cứ đứng trước cửa nhà Hân, hát hò, réo gọi
trong khi cô nàng vẫn thản nhiên nằm phịch trên giường nghe nhạc…nhưng thật ra,
Hân nghe không sót 1 chữ của Quân; rồi lại còn nhoẽn miệng cười trước những
hành động trẻ con của anh. 2 giờ trôi qua…đã 9 giờ tối, Hân giựt mình dậy sau
khi đã ngủ quên 1 giấc khá say mê. Không còn nghe Quân quấy rầy nữa, cô cười nhếch
mép vẻ xem thường rồi tắt nhạc phát ra từ chiếc máy hát. Nhưng…Hân đã thật sự
không tin vào mắt mình khi vẫn còn trông thấy Quân đang ngồi nhổm trước cửa nhà
qua khe hở của khung cửa sổ…với vẻ rất đáng thương… Cảnh tượng đó khiến Hân cảm
thấy…bực bội vô cùng! Cô đảo mắt suy nghĩ, rồi nhanh tay với lấy 1 điếu thuốc,
bật lửa và đi ra ngoài…

Bảo Quân “lì lợm” ngước mặt lên vẻ đắc thắng, có pha chút…niềm
vui khi thấy Hân đang tiến gần lại mình…Quân đứng lên, định chỉnh lại trang phục
nhưng…anh liền bị khựng lại khi thấy 1 làn khói trắng đụ


XtGem Forum catalog