
g cả
thằng Đức mà.
- Hay thiệt, tôi còn chẳng biết nó tên Đức – Quân nói vẻ
khôi hài, đưa tay lên từ chối điếu thuốc
Chợt Luân áp sát lại gần Quân, nhếch mép thì thầm vào tai
anh:
- Anh còn biết cả lý do cậu gia nhập băng nhóm này, vì trả
thù riêng đúng không?
- Hả?! – Quân giật nảy mình, nhìn Luân vẻ đề phòng
- Đừng lo – hắn phì cười – giờ chúng ta là đồng minh, anh sẽ
giúp cậu trả thù 1 cách thỏa đáng.
- Anh được lợi gì trong chuyện này mà giúp tôi?
- Vì anh căm thù thằng Thiên Vũ. – mặt Luân đanh lại, đằng đằng
sát khí…
- Vậy…ý anh là giúp như thế nào?
- Đọc số cậu đi – Luân lấy ra chiếc điện thoại – anh sẽ
thông báo kế hoạch cho cậu sau.
Sau khi Quân đưa số cho Luân và đi khỏi, thì 1 tên có vóc
dáng khá thấp, chỉ tầm gần 1m6 tiến đến gần Luân, đưa cho anh chai pepsi; hỏi
giọng tò mò:
- Anh đã thỏa thuận được với nó chưa?
- Dễ như ăn cháo – Luân phì cười – vừa nghe anh nói đến lý
do gia nhập là sắc mặt nó khác hẳn
- Thằng đầu bò – nó cười phá lên – không lẽ đến giờ nó vẫn
nghĩ cha Vũ cầm đầu chuyện đòi nợ mướn hả trời!?
- Nhờ nó đầu bò vậy anh mới có thêm đồng minh, mừng thấy mẹ,
chứ mấy thằng Killer cứ bám lấy miết chân thằng Vũ như mấy con chó trung thành,
chả làm ăn gì được.
- Nhưng…anh chắc chắn là thằng Quân xài được không?
- Anh tính hết rồi – Luân vuốt vuốt cằm – theo suy nghĩ của
nó bây giờ thì chắc chắn nó rất ghét thằng Vũ, cỡ nào nó cũng sẽ trả thù khi có
cơ hội. Vả lại…anh đã uy hiếp nó bằng cái “lý do bí mật” kia rồi.
- Công nhận thông tin của thằng Khang hữu ích thiệt – nó cười
vẻ đắc chí
- Ừ hữu ích, nhưng mày cũng nên cẩn thận cái mồm của mày. Thằng
Khang biết anh, nó mà chỉ mặt anh cho thằng Quân thì khốn.
- Nó có biết anh từng là người cầm đầu vụ đòi nợ đâu mà anh
lo, cũng chẳng biết em theo phe anh, thằng Khang tách khỏi Killer lâu rồi, nó
chẳng quan tâm đâu
- Vậy thì tốt. – Luân đưa chai pepsi rỗng cho tên đàn em –
anh đi “giải tỏa” tý, nói chuyện với mày mà đứng gồng nãy giờ.
- Dạ, vậy em cũng về lớp đây
- À khoan đã, mày nhắn với Khởi Sơn gọi cho anh gấp, anh có
chuyện cần nhờ nó.
Tên đàn em gật đầu rồi quay lưng đi. Luân thì vô cùng đắc
chí vì đã có được Bảo Quân – con cờ chủ lực của mình.
——————†——————
Ngay giờ ra về hôm đó, Quân vô tình đụng phải Thiên Vũ ở bãi
gửi xe. Anh dửng dưng đi ngang vị thủ lĩnh như giả vờ không thấy. Vũ chau mày,
quay lại, chộp lấy cổ Quân và siết mạnh, giọng nói nghiêm khắc vang lên:
- Bỏ cái thái độ đó khi gặp tôi đi nghe chưa!!
- Trời ơi… – Quân nhăn mặt – anh cũng bỏ cái tay anh ra đi
được không?!! Tụi anh sao có cái kiểu y chang nhau vậy.!!?
- Một tiếng chào hoặc một cái gật đầu khó lắm hử?! khó
không?! – Vũ siết mạnh tay hơn
- Được rồi…! Chào…anh, bỏ tôi raaaaa…….!
Vũ buông tay rồi lạnh lùng leo lên chiếc exciter của mình.
Nhìn phong thái ngạo mạn của vị thủ lĩnh, Quân tức điên lên mà không biết phải
làm sao…Bỗng 1 tin nhắn từ Luân làm Quân có lại thêm chút “sinh khí” : “ Có quà
cho cậu đây, anh đã nhờ 1 đám tầm 10 thằng xử thằng Vũ trong con hẻm nó hay đi
học về. Cậu bám theo nó, quan sát rồi báo lại kết quả cho anh biết hen. Chúc cậu
“xem phim” vui vẻ ;) ) “. Quân nhếch mép cười rồi nhanh chóng lấy xe, đuổi theo
Thiên Vũ. Khi chỉ chạy được 5 phút thì mây đen kéo về như tị nạn, bầu trời xám
xịt 1 cách bất ổn…những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi…Quân thấy Vũ chạy càng lúc
càng nhanh hơn, anh chàng này cũng muốn dừng lại để mặc áo mưa vào lắm, nhưng nếu
làm vậy, sẽ mất dấu Vũ ngay. Quân đành chịu ướt chạy theo vị thủ lĩnh đến 1 con
hẻm vắng…Và thoáng giật mình khi chợt có… 10 thằng không biết từ đâu ra nhảy bổ
vào chặn đầu xe Thiên Vũ, xông vào anh tới tấp như đàn kiến đói bu quanh viên kẹo
ngọt lịm… Quân khẽ lùi xe lại, nép mình sau bức tường để quan sát. Mỗi lần có 1
thằng bị Vũ cho nằm đo đường, Quân đều tặc lưỡi với vẻ…tiếc nuối. Mặc dù trời
mưa tầm tã làm hạn chế tầm nhìn của mình, nhưng Vũ vẫn không để bị trúng 1 đòn
nào của tụi “phục kích”…
Quân bắt đầu cảm thấy… căng thẳng khi vị thủ lĩnh ra đòn với
tụi kia 1 cách rất tàn bạo…, mỗi cú đấm được anh tung ra như nhát búa tạ nện
vào đầu, vào ngực đối phương, thằng ôm đầu nằm quằn quoại, thằng thì hộc cả
máu…mắt Thiên Vũ long sòng sọc lên như 1 con thú hoang sẵn sàng ăn tươi nuốt sống
hết tất cả bọn nó…
Cuối cùng kết quả cũng không diễn ra như Quân mong muốn, trước
đó anh đinh ninh rằng với 10 tên như thế này, Vũ không chột cũng què…nhưng…Vũ
quá mạnh và quá khủng khiếp… Vài đứa còn đứng được đều kéo nhau chạy mất, số
còn lại thì nằm la liệt dưới mặt đường. Thiên Vũ dựa mạnh vào bức tường gồ gề,
thở gấp…nhưng dường như là để lấy lại bình tĩnh chứ không phải thở vì đuối sức…Chợt…
Vũ ngước mặt lên, hàng lông mày chau lại…1 dòng lệ ứa ra từ đôi mắt đượm buồn…hòa
quyện vào làn mưa đan