Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh

Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323563

Bình chọn: 10.00/10/356 lượt.

n ánh mắt long lanh của nó, giọng nói có phần nhỏ hơn:

-Không, chuyện ba mẹ em cũng là … thật!

-Ờ….Vậy sao! –Khuôn mặt nó dần chuyển sang có phần hơi thất vọng rồi nhanh chóng nó đặt ra một câu hỏi khác cho Mạnh Khang

-Đúng là hôn ước có thật sao? Tại sao hôm đó….

-hơi..i…i… không nhớ sao? Hôm đó em mất
bình tĩnh nên không chịu nghe ai giải thích thì làm sao bọn anh nói gì
được nữa. HÔm sau Gia Huy tới đón em về nhưng em đi mất rồi.

Bây giờ nó mới nghĩ lại, quả thật lúc đó hắn đã muốn giải thích cho nó nhiều lần nhưng lần nào cũng đều bị nó từ chối thẳng thừng, cũng không thể trách nó được, bỗng nhiên phát hiện ra bản thân chẳng còn ai trên cõi đời này mà người giấu nó điều đó bấy lâu lại là người nó tin tưởng nhất, thì làm sao mà không bị đả kích, làm
sao còn bình tĩnh , còn tâm trạng nghe giải thích nữa. Nó dựa lưng vào
thành giường thở ra có phần mệt mỏi.

-Em sao vậy? không đi thăm Gia Huy nữa sao? –Mạnh Khang tò mò nhìn nó

-Chắc để sau , bây giờ cứ để anh ấy nghỉ ngơi đã. Hai ngày qua dài quá….

Nó ủ rũ định ngả lưng xuống giường thì bỗng giật mình , nhổm dậy nó hỏi Mạnh Khang:

-À, còn Đại Ánh….à không…Đại ẢNh thì sao? Cô ta đâu rồi?

-À, cô ta cũng không sao , không có gì nghiêm trọng, nhưng tỉnh lại trước em và trốn đi đâu mất rồi không ai thấy hết.

Nó thở ra nhẹ nhõm, dù sao nó cũng không muốn có chuyện gì xảy ra với Đại ẢNh. Nó nhìn Mạnh Khang không khỏi thắc mắc:

-Vậy chuyện lúc đó như thế nào? Sau khi Khải Tuấn đưa em ra thì lại vào cứu Gia Huy Và Đại ẢNh hà anh?

-Ờ..cái đó….

Cạch****

Mạnh Khang chưa kịp nói hết câu thì cửa
phòng bệnh bật mở từ bên ngoài, không ai khác là Khải Tuấn vào thăm nó,
thấy vậy Mạnh Khang đứng dậy gật đầu chào Khải Tuấn rồi nhìn nó mỉm cười không quên một cái nháy mắt:

-Khải Tuấn đến rồi, có lẽ để cậu ấy kể lại cho em nghe thì hay hơn.Thôi anh sang xem Gia Huy tỉnh chưa nhé!

-Vâng! À Mạnh Khang…..ờ…có gì thì báo em biết với nha!

-Ok Voi con!…

Mạnh Khang đi ra rồi cẩn thận đóng cửa phòng bệnh. Để nó và Khải Tuấn ở trong.

Khải Tuấn nhìn nó dịu dàng như mọi ngày:

-Em khỏe hơn chưa? Anh có mua nhiều cam cho em lắm nè.

-Vâng, cám ơn anh.

Khải Tuấn ngồi gọt cam cho nó, nó nhìn mãi mới mở lời:

-Anh kể …kể cho em nghe chuyện lúc ở ngôi nhà đi, sao anh cứu được họ vậy?

-Vỉ…anh là siêu nhân mà!-Khải Tuấn mỉm cười nét mặt nửa thật nửa đùa làm nó tròn mắt

-Sa..o ….sao?

-Ha ha anh đùa em thôi, thật ra anh chỉ cứu được em chứ không cứu Đại Ảnh và Gia Huy vì lúc đó lửa to lắm anh không vào được.

-Sao? không phải anh cứu thì là ai?

Nó tròn mắt nhìn Khải Tuấn, trong khi Khải Tuấn thì vẫn tập trung vào quả cam, nhưng không quên trả lời cho nó

-Là người của Ông Trần, cha của Gia Huy đó.

-Sao? Sao bác ấy lại biết Gia Huy đang ở đó và sắp bị….???

Nó càng ngạc nhiên cực độ trước sự ứng cứu quá kịp lúc của Ông Trần.

-Anh nghe Mạnh Khang nói lúc em bỏ nhà
đi thì cũng là Lúc Quốc Minh lợi dụng cơ hội muốn đối phó Gia Huy, thấy
vậy Mạnh Khang đã liên lạc kêu ông Trần về đây….

Đưa cho nó miếng cam Khải Tuấn nói tiếp:

-Lúc em và Gia Huy bị Đại Ảnh nhốt trong căn nhà cũng là lúc ông Trần về tới sân bay. Nghe Mạnh Khang kể lại
tình hình ông Trần rất muốn tới đây nhưng phải về công ty giúp Mạnh
Khang đối phó Quốc Minh trước nên đã cho 2 vệ sĩ thân tín nhất gấp rút
tới đó cứu em và Gia hUy. Lúc anh vừa đưa em ra thì bọn họ ập tới xông
vào cứu Gia Huy và Đại Ảnh.

-Ôi…thật là may quá- nó thở ra kèm theo nụ cười hiếm hoi trong mấy ngày nay. Khải Tuấn thôi gọt cam nhìn nó:

-Ừ, rất may vì họ vừa ra là ngôi nhà sập ngay sau đó.

-Nguy hiểm quá vậy, may mà không ai bị gì cả. Khải Tuấn em phải cám ơn anh, nếu không có anh thì…..

-Tiểu Du….

Nó đang cười nói thì Khải Tuấn kêu tên nó vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn , nó lo lắng hỏi?

-Sao vậy anh?

-Tiểu Du à, bây giờ em đã biết tất cả về gia đình em, biết Gia Huy giấu em suốt thời gian qua , chỉ có điều em
chưa hồi phục trí nhớ mà thôi, nhưng điều đó bây giờ có lẽ cũng không
còn cần lắm nên….

Khải Tuấn có vẹ ấp úng như biết rằng
điều mình nói ra có lẽ khó được nó chấp nhận, còn nó, thấy vẻ ấp úng của Khải Tuấn càng thấy lo lắng hơn, nhìn sâu hơn vào đôi mắt dịu dàng giờ
đã pha chút do dự của Khải Tuấn

-Sao? Nên….sao ? –nó hỏi

-Nên nếu em còn giận hoặc không thể tha
thứ cho Gia Huy thì hãy về thành phố K cùng anh đi , anh sẽ từ từ kể cho em nghe những chuyện trước đây, sẽ dẫn am đi gặp lại các bạn cũ biết
đâu em sẽ nhớ ra thì sao!

Nó không biết nên vui hay nên buồn vì
lời đề nghị của Khải Tuấn, nhưng trong lòng có cái gì đó như là không nỡ rời xa nới này …rời xa hắn…. vậy

Nếu Khải Tuấn nói với nó chuyện này cách đây 1 ngày nó chắc chắn sẽ đồng ý không chút do


Pair of Vintage Old School Fru