
a nhau khoe những sắc màu rực rỡ của mình, trên cành lá, những giọt
sương mai ít ỏi còn sót lại trên những chiếc lá non.
Tấm rèm trắng bên cửa sổ phất phơ trong làn gió nhẹ, nó nằm đó, khẽ chớp đôi mi, nó thấy một màu trắng thanh khiết bao trùm không gian xung
quanh, khung cảnh quen thuộc của phòng bệnh viện.
Những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay như
một đoạn băng chiếu chậm chạy qua trí nhớ nó, đầu đau âm ỉ, nó có cảm
giác như vừa trải qua một giấc mơ dài, có những điều từ sâu trong ký ức
như muốn quay về với nó, trong cơn mộng mị nó gần như nhớ ra một điều gì đó rất quan trọng nhưng gần nhớ ra thì lại quên mất.
-Con tỉnh rồi à?
Một giọng trầm ấm sát bên giường làm nó
giật mình, khẽ quay sang nó ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông hoàn
toàn xa lạ, hay nói đúng hơn là nó cũng không biết có quen người này hay không
-Bác…là?
-Có vẻ con vẫn chưa nhớ ra chuyện gì hả?
Người đàn ông nhìn nó cười , nét mặt tuy nghiêm nghị nhưng sau trong mắt có một cái gì đó rất dịu dàng, giống
như…giống như hắn vậy. Chợt nhớ ra nó giật bắn mình bật dậy khỏi giường
nét mặt hoang mang
-Gia Huy? Gia Huy đâu? Mau cứu anh ấy đi, ngôi nhà sắp sập mất….mau…
Nó hốt hoảng lay lay người đàn ông mong
nhận được sự giúp đỡ rồi nó nóng lòng lao nhanh ra phía cửa, vửa mở cửa
nó va vào một bóng người đang định mở cửa bước vào
-Voi con? Em tỉnh rồi ha?
Mạnh Khang nhìn nó tươi cười.
-Mạnh Khang, Gia Huy sao rồi? có ai cứu anh ấy không? Anh ấy đang ở đâu vậy? Mạnh Khang…không được, em phải đi tìm gia Huy….
-Voi con…em đừng vậy mà
Mạnh Khang kéo nó lại dìu nó vào giường
mặc dù nó không chịu, cứ cố vùng ra khỏi cửa để đi tìm hắn, Mạnh Khang
phải lớn tiếng mới trấn tĩnh được nó
-VOI CON, EM BÌNH TĨNH ĐI ANH MỚI NÓI ĐƯỢC CHỨ
Nó thở hồng hộc , hướng ánh mắt về phía
Mạnh Khang nét mặt lo lắng gần như muốn khóc, Mạnh Khang ngồi xuống đối
diện nó, 2 tay giữ 2 vai giúp nó dựa vào thành giường
-Gia Huy câu ta……
Nó nhổm người lên căng thẳng chờ câu trả lởi của Mạnh Khang….
-Gia Huy sao?
-hì hì, không sao, chỉ là hít nhiều khói quá nên giờ cần nghỉ ngơi lấy lại sức, ở phòng kế bên đó, anh vừa ở đó sang thăm em nè
Mạnh Khang mặt mày hớn hở thông báo tin
vui cho nó, nó nhẹ nhõm thở ra rồi như nghĩ ra điều gì nó chạy xuống
giường lao về phía cửa
-EM đi đâu vậy?
Mạnh Khang níu tay nó lại
-Em muốn tham Gia Huy..
-Cháu nói chuyện với bác một chút được chứ?
Lúc này nó mới nhớ ra sự có mặt của
người đàn ông lạ mặt, quay lại nó nhìn người đàn ông một lần nữa rồi
quay sang Mạnh Khang ánh mắt như muốn hỏi “đây là ai”
Mạnh Khang hiểu ý, một lần nữa kéo nó ngồi xuống giường
-Voi con , chắc em không nhớ người này hả?
-………gật gật
-Đây là cha của Gia Huy đó Voi con.
Nó tròn mắt sau lời giới thiệu của Mạnh Khang
-Cha…chào ..cháu chào bác!
Ông Trần nhìn vẻ lúng túng lắp bắp của nó mỉm cười.
-chắc cháu không nhớ bác đâu, bây giờ bác tự giới thiệu lại, bác là cha của Gia Huy
-Cha chồng tương lai của em đó –Mạnh Khang thêm vào
-Sao? Cha..cha chồng? Nhưng..nhưng….
-Sao vậy cháu?
Ông Trần tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Mạnh Khang rồi nhìn sang nó mắt cũng đang tròn xoe
-Sao vậy? Mạnh Khang và Gia hUy không nói gì với cháu sao?
-Chuyện này…..
Nó đang lắp bắp thì Mạnh Khang đỡ lời cho nó
-Có mà, chúng cháu có nói rồi, Voi con cũng đồng ý cuộc hôn ước rồi bác à.
-Ha ha, tốt, tốt lắm.
Mặt ông Trần dãn ra, nhìn nó ông TRần mỉm cười
-Nếu vậy thì không có gì đáng lo ngại nữa, cháu cứ dưỡng sức đi, Gia Huy cũng vậy, còn lễ đính hôn một tuần sau cứ để Bác
-CÁI GÌ????………LỄ…LỄ ĐÍNH HÔN???
-Ừ, cháu đừng lo , bác sẽ cho người
chuẩn bị thiệt chu đáo không để cháu thiệt thòi đâu. Bây giờ cháu chỉ
cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.
-Đúng đó Voi con.
Ông Trần và Mạnh Khang nhìn nó với ánh
mắt hào hứng, còn nó thì hông hiểu chuyện gì đang diễn ra, trong đầu câu hỏi to tướng cứ lượn lờ:
-“VẬY LÀ SAO? HÔN ƯỚC NÀY LÀ THẬT HAY GIẢ ĐÂY?????”
-Nè Voi con em làm gì cứ ngẩn ngơ mãi vậy?
Ông Trần về rồi mà nét mặt nó vẫn không thay đổi. mọi việc quả thật vô cùng khó hiểu đối với nó. Nó quay sang Mạnh Khang
-Mọi chuyện là sao ?
Mạnh Khang nhìn nó nhún vai:
-Là vậy chứ sao!
-Nhưng tại sao…tại sao hôm trước….vậy hôn ước là thật sao?
Mạnh Khang nhìn nó chuyển sang vẻ mặt trách móc:f
-Chứ em nghĩ bọn anh xí gạt em hở? Mà ai nói với em rằng hôn ước là giả vậy?
Nó không trả lời, tất nhiên người nói
cho nó tất cả nhũng điều đó không ai khác chính là Đại Ảnh, trong đầu nó bỗng lóe lên 1 chút hy vọng:
-Vậy là Gia Huy không lừa em? Vậy chuyện ba mẹ em….
Mạnh Khang ngần ngại tránh nhì