
Kim Bối Nhi hoảng hốt lấy tay che mặt, vung tay, kêu to đến khàn cả giọng:
‘’Không được chụp, tránh ra! tránh ra!’’
Phóng viên đâu chịu bỏ qua cơ hội, bắt đầu đặt câu hỏi: “Cô Bối Nhi, xin hỏi cô
gả cho tổng giám đốc Cổ vào lúc nào?”
Kim Bối Nhi sửng sốt một chút, lúc trước không rõ vì sao phóng viên đến tìm cô,
bây giờ đã hoàn toàn hiểu được.
Một người hỏi xong, một phóng viên lại đặt câu hỏi ngay sau đó: “Cô Bối Nhi,
kết hôn là chuyện tốt, sao hai người không tổ chức công khai?”
“Cô Bối Nhi, xin hỏi nguyên nhân cô gả cho tổng giám đốc Cổ? Không phải có con
rồi mới kết hôn chứ?”
Kim Bối Nhi đối mặt các vấn đề liên tiếp của phóng viên, nhất thời không biết
làm sao, còn thêm đèn huỳnh quang từ bốn phía lóe sáng làm người ta không mở
mắt được, cô sợ đến nỗi hoảng hốt lấy tay che mặt, hét lên: “Tôi không có!
Tôi không có!”
“Cô nói cô không có là ý gì? Là không gả cho tổng giám đốc Cổ, hay là không
phải có con mới kết hôn?”
Những vấn đề bén nhọn liên tục đặt ra, Kim Bối Nhi chưa từng gặp phải trường
hợp này, hoảng sợ đứng chết trân tại chỗ.
Mĩ Mĩ và Tú Tú thấy Kim Bối Nhi gặp nạn, vội bước nhanh đến, nghĩa vô phản cố (vì
việc nghĩa không chùn bước) dũng cảm
tiến tới, vọt vào đám người, tóm lấy Kim Bối Nhi đang tay chân rối loạn thoát
khỏi vòng vây, ba người bước nhanh vào trường học.
Mặt Kim Bối Nhi không còn chút máu tựa vào bức tường trong lớp học, đứng ngây
người, thở hổn hển, “Làm tớ sợ muốn chết, thật đáng sợ.”
Thật ra đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đây là đội chó săn như lời Cổ Việt Di đã
nói sao?
Mĩ Mĩ gấp gáp nhìn Kim Bối Nhi, “Cậu biết không? Hôm nay trên báo nói vợ của
tổng giám đốc điện tử Hoàng Đỉnh tên Kim Bối Nhi, là cậu sao?”
Tú Tú thở phì phò nặng nhọc, “Là cậu thật sao? Sao chưa từng nghe cậu nhắc đến
chuyện này?”
“Tớ... Tớ...” Kim Bối Nhi còn hoảng sợ chưa hoàn hồn, nhất thời nói không nên
lời.
Sóng này chưa yên, sóng khác lại lên, bỗng thấy một đám học sinh nữ đi về phía
các cô.
Có người lời nói đầy châm chọc, cười nhạo Kim Bối Nhi: “Ôi, nhìn một chút coi
ai đây nè? Vợ của tổng giám đốc điện tử Hoàng đỉnh.”
Kim Bối Nhi giận cực kỳ, ưỡn ngực trừng mắt với bạn nữ châm biếm mình, “Tớ có
phải vợ của tổng giám đốc điện tử Hoàng Đỉnh điện tử hay không thì liên qua gì
tới các cậu?”
“Nếu phải thì ở nhà để ông xã nuôi là được rồi, cần gì phải vất vả đến trường,
với tài sản của ông xã cậu còn sợ không nuôi nổi cậu sao?” Bạn nữ lạnh lùng
châm chọc.
Kim Bối Nhi tức giận nghiến răng nghiến lợi, hai mắt rực lửa như muốn bay ra
ngoài, hai tay chống nạnh, bày ra dáng người đủ giữ cửa quan (tức
là đủ sức chống đỡ). “Có giỏi thì nói lại
lần nữa!”
“Vì sao tớ không dám nói.” Bạn nữ đó kiêu căng giương mắt trừng Kim Bối Nhi,
“Chẳng lẽ cậu muốn đối phó chúng tớ như đối phó với Chu Thái Thường sao?”
“Cậu nghĩ rằng tớ không dám sao?” Kim Bối Nhi trừng lớn hai mắt, xăn tay áo
lên, xoay cổ chân phải chuẩn bị sẵn sàng.
Bỗng dưng --
“Dừng lại! Kim Bối Nhi.” Cô giáo lớn tiếng trách mắng, ngăn cản hành động của
Kim Bối Nhi,
Nhóm học sinh nữ nhìn thấy cô giáo đi đến, tất cả đều bỏ chạy, trốn mất dạng,
chỉ còn mình Kim Bối Nhi giận đỏ mặt, đứng im tại chỗ.
Sắc mặt cô giáo không hoà nhã chút nào, nổi giận đùng đùng đến trước mặt Kim
Bối Nhi, “Chuyện gì xảy ra?”
Mĩ Mĩ giận dữ, cảm thấy bất bình thay Kim Bối Nhi, “Là các bạn ấy chạy tới chọc
Bối Nhi trước.”
“Các bạn ấy giễu cợt Bối Nhi, nói Bối Nhi đã là vợ của tổng giám đốc thì không
cần vất vả đến trường nữa.” Tú Tú lặp lại lời nói của bạn nữ vừa rồi.
Cô giáo ngoảnh mặt làm ngơ, thản nhiên liếc nhìn Kim Bối Nhi, “Nếu em thật sự
đã kết hôn, vì sao không báo trường học một tiếng, em thử nhìn xem, trường học
vốn yên tĩnh vì việc này mà trở nên náo loạn, trước cổng còn có một đoàn phóng
viên.”
Ầm! Tất cả lý trí phút chốc nổ thành từng mảnh nhỏ, giới hạn cảm xúc của Kim
Bối Nhi đã gần như bùng nổ, cô như không thể hô hấp, lời nói của bạn học và cô
giáo giống như một thanh đao sắc bén, cắm sâu vào ngực cô.
“Việc làm của em đã quấy nhiễu đến trường học, nếu phóng viên liên tiếp tục
xuất hiện trước cổng trường, học sinh khác sẽ nghĩ như thế nào...”
“Đủ rồi!”
Kim Bối Nhi dốc toàn lực quát lớn, khiến cô giáo đang lải nhải mãi cũng sợ tới
im bặt, cả Mĩ Mĩ và Tú Tú cũng sợ hết hồn.
Gương mặt Kim Bối Nhi đanh lại, run run hỏi: “Việc em đã kết hôn và đi học thì
liên quan gì nhau? Chỉ vì em gả cho một danh nhân(người
nổi tiếng) thì phải bị đối
xử như thế này sao?”
Lúc trước chuyện Kim Bối Nhi dùng một chân đá ngã Chu Thái Thường cao lớn khôi
ngô, từng lan truyền làm cả trường ầm ĩ một thời gian, vẻ khốn khổ của Chu Thái
Thường lúc đó cô giáo vẫn còn nhớ như chuyện vừa xảy ra, đâu dám chọc giận Kim
Bối Nhi.
Cô giáo sợ tới mức nói không nên lời, “Cô, cô, cô... Không phải