
trước chúng ta không có tình yêu, sao anh có thể đối tốt
với em như vậy?” Eva tranh cãi khàn cả giọng.
“Đối tốt với cô? Cô nghĩ sai rồi, tôi chỉ cho cô thù lao cô đáng có thôi.” Cổ
Việt Di nói đến không có tình cảm, coi như tất cả là điều đương nhiên.
Eva kinh hãi lui từng bước “Chỉ là cho em thù lao?”
Lông mày của Cổ Việt Di nhíu lại, “Cô là người thông minh, tin rằng cô hiểu
được lời tôi nói.”
“Vậy cô ta thì sao?” Eva khó chấp nhận sự vô tình của Cổ Việt Di, căm giận chỉ
vào Kim Bối Nhi, “Nếu cô ta là người tình mới của anh, tại sao anh có thể dịu
dàng với cô ta như vậy, lúc trước khi em và anh ở chung với nhau cũng không
thấy anh dịu dàng như vậy, cô ta dựa vào cái gì chứ?”
Anh đối với cô gái kia đâu chỉ là tốt, mà là coi cô ta như bảo bối, cảm giác
này làm lòng Eva rất khó chịu.
“Bởi vì cô ấy đáng giá.” Cổ Việt Di lạnh lùng đáp lại.
“Không! Cùng lắm cô ta cũng chỉ là một cô bé, vốn dĩ không biết gì cả, làm sao
bằng em biết cách lấy lòng anh.” Eva đột nhiên xông lên ôm Cổ Việt Di trao cho
anh một nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt, sau khi tách ra, cô thở hồng hộc nói:
“Cho dù cô gái kia là người mới của anh, nhưng anh cũng không được quên người
yêu cũ như em chứ!” Đôi mắt mê hoặc liếc xéo Kim Bối Nhi, muốn thấy sự ghen tị
trên mặt Kim Bối Nhi.
Đáng tiếc, Eva phải làm thất vọng rồi. Ngược lại Kim Bối Nhi cảm thấy thú vị
nháy mắt, bởi vì cô tin tưởng Cổ Việt Di, còn câu anh nói yêu cô nhất nữa,
trước mắt chỉ là Eva cố gắng tự biên tự diễn mà thôi.
Hai mắt Eva muốn bốc lửa, giẫm giày cao gót một cái, muốn lướt qua bức tường
cao trước mặt Kim Bối Nhi (bức tường
là anh Việt Di ý).
Cổ Việt Di cảnh giác đứng chặn trước mắt Eva, hai tay giao khoanh trước ngực,
gầm lên giận dữ, con ngươi đen bật ra mũi tên lạnh lẽo không chút nương tình
bắn về phía cô. “Cô muốn làm gì?”
Eva tức giận cắn môi, thấy vẻ mặt cương quyết bảo vệ cô gái kia của Cổ Việt Di,
lòng cô tràn ngập phẫn uất không chỗ trút bỏ, quyết định mọi giá, nếu muốn mất
mặt thì mọi người cùng mất mặt. “Thì ra anh thích gặm cỏ non.”
Eva, cô thật sự quá to gan rồi! Vi Đức đứng một bên kinh ngạc hít sâu.
Ngoài dự đoán, Cổ Việt Di thế nhưng không tức giận cũng không phản bác, khuôn
mặt tuấn tú lạnh lùng trừng mắt nhìn Eva, “Bây giờ mời cô rời khỏi đây.”
Eva oán hận đến tận xương tủy dùng ánh mắt phẫn nộ trừng lại, “Tôi Không đi.”
Muốn ở đây? Đó là việc thể nào!
Con ngươi đen của Cổ Việt Di bắn ra những mũi tên sắc bén, trong trẻo nhưng
lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú cũng phản phất làn sương lạnh, “Không đi phải
không?”
Cuộc đối thoại căng thẳng của Eva và Cổ Việt Di, hoàn toàn lọt vào tai Kim Bối
Nhi, cô không thể coi thường Eva kiêu ngạo và ương ngạnh, đột nhiên từ sô pha
bật dậy.
“Ả đàn bà kia, cô nghe không hiểu lời nói của anh ấy sao?”
Eva nhíu mày, ánh mắt bật ra một tia hung ác đủ để giết người, nghiến răng
nghiến lợi nói: “Cô nghĩ cô là ai, dựa vào cái gì dám lớn tiếng với tôi, tôi
với Việt Di ở cùng nhau đã rất nhiều năm, cô thì sao? Chắc chỉ mới vài ngày chứ
gì?”
“Ngây thơ! Ai nói với cô ở chung một chỗ với Cổ Việt Di tôi được lâu thì có thể
tự cho mình là người phụ nữ của tôi?” Giọng Cổ Việt Di lạnh lùng mỉa mai.
“Chẳng lẽ không đúng?” Eva khiếp sợ trừng mắt.
“Đương nhiên không phải!” Cổ Việt Di trào phúng cười lạnh, “Không ngại nói
thẳng với cô, trên đời này chỉ có một người phụ nữ có thể độc chiếm Cổ Việt Di
tôi, tôi - Cổ Việt Di, cả đời này chỉ thuộc về một người.” Anh vòng tay ôm Kim
Bối Nhi, hôn môi cô. “Cô ấy chính là người duy nhất có thể có được tôi.”
Cô ta? Một cô bé?
Sắc mặt Eva xanh mét, run run nhìn Cổ Việt Di, lại nhìn Kim Bối Nhi trong lòng
Cổ Việt Di.
Không công bằng! Trận chiến này bắt đầu từ lúc nào? Sao cô không biết, muốn cô
tự nhiên giao mỏ vàng vào tay người khác, cô làm không được!
Eva cắn răng, oán giận trừng mắt với Kim Bối Nhi, hét lên: “Cô ta dựa vào cái
gì chứ?”
Cổ Việt Di cúi đầu, đầy yêu thương nhìn Kim Bối Nhi, anh không muốn để Eva hiểu
lầm Kim Bối Nhi, càng không muốn Kim Bối Nhi chịu chút uất ức nào, mỉm cười
trấn an cô: Anh rất muốn nói thật.
Kim Bối Nhi hình như có thể đọc được tâm ý của Cổ Việt Di, ánh mắt bất an không
yên nhìn lại Cổ Việt Di.
Cổ Việt Di khẽ nhắm mắt, nhưng nhanh chóng mở ra, chân thành nhìn Kim Bối Nhi,
bên môi còn mỉm cười vui sướng, giống như đang nói: Anh không thể chịu được,
anh không muốn bất kì ai hiểu lầm quan hệ của chúng ta.
Kim Bối Nhi cắn môi, cúi đầu trầm tư một lát, cuối cùng ngẩng đầu lên lộ ra nụ
cười vui vẻ.
Được Kim Bối Nhi ngầm đồng ý, Cổ Việt Di ôm chặt Kim Bối Nhi vào lòng, thoải
mái hít sâu, sau đó không hề do dự nhìn Eva. “Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết
tôi dựa vào cái gì.”
Eva thấy Cổ Việt Di và Kim Bối Nhi không nói gì mà chỉ nhìn nhau đã nhận ra sự
khác thường, lòng của cô bắt đầu hốt hoảng,