
Nhi dè dặt lên tiếng.
-Đó đã là định mệnh thì đâu ai thay đổi đc. Chúng tôi cũng đã nói rồi, dù cố tình cho thằng Phong đi học muộn 2 năm nhưng 2 đứa vẫn gặp nhau như duyên trời định đấy thôi- mẹ Phong day day 2 thái dương thở hắt ra.
-Dù ta muốn thay đổi số phận cũng ko thắng nổi trời. Cứ để mọi việc xảy ra theo tự nhiên đi- nét mặt ba Phong khẽ khắc vài nét đau buồn.
--- - - - -
-Bar ko?- Phong hất mặt hỏi. Nhi ậm ừ đồng ý. Dù sao thì gọi luôn cả Thoại Anh, Phương, Lâm và Long nữa. Lâu lắm cả lũ ko tụ tập quậy phá rồi.
Bao năm vẫn vậy, tập đoàn rắc rối vẫn nổi tiếng như ngày nào. Vẫn đi trong tiếng hò reo, sự ngưỡng mộ của mọi ng.
-Sao? Bao giờ mới cho tớ ăn cỗ cưới đây?- Nhi lắc lắc ly Vodka nở nụ cười mê mị.
-Cậu hết đó. Chờ mỗi cậu nữa thôi- Long nhảy vào nói với Nhi. Nhanh chóng, cậu bị Thoại Anh nhéo 1 cái rõ đau.
-Ủa? Sao chờ tớ? Chờ gì tớ?- Nhi mắt tròn mắt dẹt ngô nghê hỏi.
-Thôi. Có giải thích đến sáng mai thì cậu cũng ko hiểu đâu- Lâm xua tay như muốn đổi chủ đề.
-Nhi này, tao thấy mày, khác qúa- Phương nhẹ giọng ngập ngừng nói với cô bạn.
Câu nói làm cả nhóm giật mình. Ừ cũng phải. 1 Bạch Nguyệt Nhi năng động với mái tóc cột cao, áo bò lửng, quần jeans, giày thể thao ko còn mà giờ đây là 1 Nhi với mái tóc xõa ra, luôn khoác lên mình những chiếc váy đen chững trạc, đôi giày cao gót tới 10 phân.
Nở nụ cười gượng gạo có phần chua chát, Nhi uống cạn ly rượu rồi đưa mắt nhìn khắp ngóc ngách của bar. Chợt, ánh mắt Nhi dừng lại ở 1 điểm nhất định. Ở đó có 1 ng con trai mái tóc màu hơi ngả vàng. Cả nhóm tò mò nhìn theo hướng Nhi nhìn. Thoại Anh và Phương thốt lên 1 tiếng kinh ngạc rồi vội che miệng lại.
Trong đầu Phong có hàng ngàn câu hỏi tuôn trào. Ng con trai Nhi nhìn là ai? Có quan hệ thế nào với Nhi? Tại sao Thoại Anh và Phương lại kinh ngạc đến vậy?...
-Tao đi vệ sinh 1 lát- Nhi toan đứng dậy.
-Mày ổn chứ? Tao đi cùng mày nhá?- Thoại Anh vội níu tay cô bé lại.
-Ko sao. Tao ổn.
Hất 1 vốc nước lên mặt cho tỉnh táo, Nhi nhìn vào chính mình trong gương và chợt nở 1 nụ cười chua chát. Hóa ra, cái thứ tình yêu trẻ con là vậy mà mãi cô ko thể quên đc.
Sau khi nhắn lại và lời, Nhi đi ra khỏi bar vừa đúng lúc đồng hổ điểm 11h30pm.
Thành phố đã đi vào giấc ngủ sâu, những cơn gió lạnh tê tái cứa và da thịt Nhi khiến cô bé chợt rùng mình, bất giác xoa xoa 2 cánh tay. 1 mình Nhi bước đi trên con đường dài vắng lặng, cô đơn và trống trải. Tiềm thức Nhi trở lại ngày thơ ấu. Và, ng cô bé dần dần, sáng lên mà Nhi ko hề hay biết.
Ánh sáng từ hơi mờ mờ, rồi sáng dần, sáng đến chói mắt!
-Anh à. Ra mặt đi đc ko? Từng ấy thời gian là đủ lắm rồi. Em ko chịu đc khi con bé sống mãi trong đau khổ như vậy. Ánh sáng ngày 1 rõ rồi- 1 giọng nam trầm vang lên có phần gấp gáp và khẩn khoản. Đôi mắt đen sâu hút hồn dõi theo hình dáng 1 ng con gái phát sáng mãi ko thôi.
-Ừ. Đành vậy. Anh cũng ko chịu nổi nữa rồi- 1 giọng nói băng lãnh tiếp lời. Đôi mắt xám tro cũng dán chặt vào ng con gái kia.
Đúng lúc Nhi ngã qụy xuống thì có 1 vòng tay ấm áp mà rắn chắc đỡ lấy cô bé. Mùi hương, vòng tay này....
Bất giác, Nhi nở 1 nụ cười yên bình, cô bé ngất lịm đi.
Phong lái xe về nhà trong bộn bề suy nghĩ. Đúng như cậu đoán, ng con trai có mái tóc hơi ngả vàng kia là ng quan trọng với Nhi, trong qúa khứ.
---
Vài ngày sau, căn nhà gỗ nhỏ xinh giữa thung lũng xanh lại tràn ngập tiếng cười trở lại. Vạn vật như khoác 1 màu áo mới.
2 gia đình nhỏ đã sum vầy, hạnh phúc ngập tràn. Bạch Gia Vũ và Bạch Gia Kỳ đã trở về! Thảo và Như xúc động đến rơi nước mắt. Ng chồng mà họ yêu thương đã quay về.
- - - - -
Tại 1 ngôi biệt thự mang sắc thái phương Tây xa hoa. Trong căn phòng tối, 1 cô gái đang ngồi vắt chân, dáng vẻ kiêu kì.
-Kế hoạch bắt đầu chứ?- 1 giọng nam vang lên
-Đc rồi. Bắt đầu chơi thôi. Kế hoạch gây dựng bao nhiêu năm sao bỏ đc- nở nụ cười qủy dị, cô gái tóc vàng trả lời.
-Cô có tình còn tôi thì phải có tiền đấy
-OK. Sòng phẳng. Để xem, Bạch Nguyệt Nhi, cô cười đc bao lâu.
Cùng với niềm vui của Nhi thì cũng là hiểm họa khó lường. Con đường để đến với tình yêu của Nhi và Phong sao mà gian lao đến vậy? Liệu rằng cô ga