
đồng bạc trong tay đi ra ngoài xã mua rượu uống mừng, không ngờ giữa
đường về, lúc đi ngang cây cầu treo duy nhất phải đi qua ở cửa thôn,
chiếc cầu treo cũ kỹ chưa được sửa đã đứt làm hai, ông đã rơi xuống vực
theo đoạn cầu gãy ấy. Lúc mọi người tìm thấy thi thể của ông, bên cạnh
còn có một xác chết phụ nữ khác, đó chính là thím Trâu.
Không ai biết được, họ xuất hiện cùng lúc trên cầu có phải là trùng hợp hay
không. Cuối cùng họ đã xảy ra chuyện gì, đã nói những gì, cũng vĩnh viễn trở thành một câu đố theo cái chết của hai đương sự. Thím Trâu cả đời
tin Phật, nhưng có đốt hương ngày đêm lễ Phật cũng không thể nào khiến
thím tránh khỏi tai họa từ trên trời rơi xuống – có lẽ, kết cuộc này là
một cách bảo vệ khác cho thím của Phật Tổ chăng. Tóm lại, người đã mất
thì yên lành rồi, người còn sống mới bàn tán dị nghị, tất cả mọi lời lẽ
phỏng đoán đều không quan trọng nữa.
Sau khi chôn cất cha mình,
Hướng Viễn cũng cảm thấy lạnh người vì khả năng thuần thục khi xử lý
chuyện này của mình. Cô khinh thường cha mình, rất nhiều lúc khi ông còn sống, cô thấy ông là một phế vật, là một kẻ ăn bám, nhưng khi biết được tin ông tử vong, rất rất lâu sau cô vẫn chưa định thần lại. Huyết thống là thứ không thể hiểu nổi, cô tự hỏi mình, có thật là cô căm ghét người đã cho cô một nửa sinh mệnh này không? Hướng Dao khóc lóc thê thảm,
Hướng Viễn muốn vỗ vỗ vai cô, nhưng tay không làm sao cất lên được. Ánh
mắt Hướng Dao nhìn cô chằm chằm, như đang nói: “Chẳng phải chị luôn mong ngóng bố chết hay sao? Lần này ổn rồi chứ?”
Phải rồi, lần này
thì ổn rồi, lần này thì sạch sẽ rồi. Cô cảm thấy trong tim mình như có
một lỗ hổng, gió cứ xuyên thốc qua, tiếng vọng không ngớt… Thế giới này
ai sẽ không ra đi? Người bạn yêu, người bạn hận, kể cả bản thân bạn, đều sẽ ra đi, chẳng có gì ở lại bên cạnh bạn vĩnh hằng cả. Mất đi quá
nhiều, rồi cũng sẽ quen, nhưng Hướng Viễn bỗng thấy vô cùng khiếp sợ
thói quen ấy, cô sợ hãi lỗ hổng trong tim mình, phải dùng thứ gì mới có
thể khỏa lấp được nó đây? Nhưng thế nào rồi cũng phải tìm một thứ gì đó
lấp đầy nó. Nhớ nhung? Nhớ nhung duy nhất cô gửi gắm ở nơi xa kia cũng
quá mơ hồ, nếu không tìm thấy cái khác, thế thì chỉ còn tiền. Rất nhiều
rất nhiều tiền, phải, cô nhất định phải kiếm ra thật nhiều tiền, tiền
mới là thứ mà người ta có thể nắm trong tay được.
Không biết từ
khi nào mà Hướng Viễn đã tập được thói quen mỗi tối đếm tiền ấy. Cô luôn mang tất cả số tiền dư trong người ra đếm lại một lượt thật kỹ càng
trước khi đi ngủ, khi đếm xong từng tờ từng tờ, sẽ vuốt cho phẳng lại
những nếp gấp trên đó, lấy giấy da bò cuộn bao lại. Trong quá trình ấy,
cô luôn mang sự chân thành như một kiểu tôn giáo nào đó, cũng chỉ vào
lúc này, cô mới không nghe thấy tiếng gió gào thét xuyên qua lỗ hổng
trong trái tim mình.
“… Đã nói mây trời dễ tan, không có chữ “mây” này, thì chỉ còn lại một “người” cô độc. Phú quý tuy tốt, nhưng chỉ sợ những người thân thích trong cuộc đời cô không còn nữa, thì cuối cùng cũng chỉ đơn độc một mình thôi.”
Lúc Hướng Viễn đi đến gốc hòe già đầu thôn, trời vẫn chưa sáng tỏ, trong không khí bao trùm một mùi bùn đất và sương sớm thanh tân. Lúc đi ngang nhà họ Trâu, cậu con trai nhỏ Trâu Quân của thím Trâu đã đeo trên lưng một chiếc gùi, chuẩn bị lên núi hái rau dại. Nhà họ cũng mở một quán ăn Nông Gia Lạc nho nhỏ, đủ mọi loại rau dại mới mẻ là đặc sản mà du khách thích chọn nhất.
“Dậy sớm quá nhỉ, Trâu Quân.”
Lúc Hướng Viễn đi ngang đã cười toe toét với cậu bé. Trâu Quân năm nay cũng lên lớp sáu, cùng lớp với Hướng Dao. Cùng một độ tuổi với nhau, nhưng cậu lại hiểu biết hơn Hướng Dao rất nhiều. Mẹ cậu đột ngột rơi xuống vực chết thảm cũng đã gần một năm rồi, không lâu trước đó, bố cậu cũng tìm một quả phụ ở thôn cạnh bên, người phụ nữ đó cũng dẫn đến hai đứa trẻ một nam một nữ đến, hợp lại thành một gia đình mới để sinh sống. Trâu Quân trở thành đứa con lớn nhất trong nhà, cậu con cưng mà thím Trâu khi còn sinh thời từng cưng chiều như vàng ngọc, bây giờ cũng bắt buộc phải gánh vác trọng trách trong gia đình.
Hướng Viễn rất cảm kích sự quan tâm chăm sóc của thím Trâu trước kia, rất gần gũi với gia đình cô. Khi thím Trâu không còn nữa, cô nghĩ Trâu Quân cũng là một đứa trẻ không còn mẹ, nên cũng cố gắng chăm sóc cậu nhiều hơn: có lúc vào dịp lễ tết, du khách đến quá đông, nhà cô không đủ chỗ cho khách, lúc nào cũng đưa đến nhà Trâu Quân; bắt được một cơ hội làm ăn tốt, cô cũng không quên chia cho nhà họ Trâu một phần.
Trâu Quân cùng tuổi với chị em Hướng Dao. Lúc Hướng Dĩ còn sống, hai cậu là bạn thân nhất trong thôn, bắt đầu từ khi biết đi, Trâu Quân đã giống như Hướng Dĩ, là một trong những kẻ bám đuôi nổi tiếng bên cạnh Hướng Viễn, cũng gọi cô là “chị ơi, chị ơi”. Hôm Hướng Dĩ xảy ra chuyện, cũng chính Trâu Quân chạy hộc tốc về báo tin cho Hướng Viễn… Nhớ đến cậu em yểu mệnh của mình, trong lòng Hướng Viễn cảm thấy chua xót, niềm vui sướng trước khi ra khỏi nhà rằng nhân mấy hôm nghỉ lẽ kiếm