Duck hunt
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326682

Bình chọn: 10.00/10/668 lượt.

br/>Hướng Viễn khi ấy đã cười không thành
tiếng. Sau khi Khiên Trạch mất tích, không biết cô đã nhận bao nhiêu
cuộc điện thoại kiểu này. Có người bóng gió xa gần, có kẻ lại nói toạc
móng heo nhưng đều là muốn có tiền cả. Cô không quan tâm chuyện tiền bạc nhưng chẳng có ai cho cô chút hy vọng nào.

“Giao dịch với tôi? Phải xem ông dựa vào cái gì đã chứ”, cô nói.

“Dựa vào cuộc điện thoại cuối cùng ông Diệp gọi cho bà. Ông ấy đã nói gì, chắc bà không đến nỗi quên rồi chứ?”

Nụ cười trên gương mặt Hướng Viễn dần tắt lịm. Sao cô quên được cuộc
gọi đó. Trong danh sách cuộc gọi của chiếc di động đặt trên đầu giường
cô hơn bốn năm luôn giữ lại số điện thoại đó. Thời gian gọi bốn mươi
chín giây, đó là câu cuối cùng anh nói với cô, đến chết cô cũng không
quên.

Cô lên tiếng với gã đàn ông kia bằng vẻ bình thản: “Cuộc
điện thoại ông nói không đáng giá chút nào. Nếu thật sự có tin tức về
anh ấy, chắc ông phải biết làm thế nào mới thuyết phục được tôi tin ông
đúng không? Tôi đợi ông liên lạc lại”.

Hướng Viễn nói xong thì
gác máy. Cô là người làm ăn, đương nhiên biết rõ người bán bao giờ cũng
nóng ruột hơn kẻ mua. Cô không biết thế giới này thật sự có người biết
được tung tích của Khiên Trạch hay không nhưng quan tâm nhiều ắt sẽ
loạn, cô bắt buộc phải bình tĩnh.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nhủ thầm: “Hướng Viễn, đừng nằm mơ”.

Nội dung bài viết đã hiển thịĐêm ấy, Hướng Viễn không được như ý
nguyện, chẳng những cô đã chìm vào một giấc mơ dài mà giấc mơ ấy còn
quay lại nhiều năm về trước. Mỗi gương mặt, mỗi đoạn một cảnh rời rạc
trong mơ đều tươi mới đến bất ngờ. Rất nhiều lần, khi tỉnh táo, cô đã
từng cố gắng hồi tưởng nhưng không thể rõ ràng, sắc nét như trong mơ.

Năm ấy vào ngày đầu tiên của tháng Mười, tuần lễ hoàng kim nghỉ dài vừa bắt đầu đã khiến thôn quê nhỏ của Hướng Viễn trở nên náo nhiệt lạ
thường. Người trong thành phố nườm nượp kéo đến, có người trong tỉnh,
cũng có người từ các tỉnh ngoài, trong số đó còn có cả những du khách
ngoại quốc tóc vàng. Tuy đã qua khoảng thời gian hoa cải nở vàng rực rỡ
vào tháng Ba nhưng những du khách vẫn lôi máy ảnh ra chụp lách tách
không ngừng, cây hòe già ngay cổng thôn, những ngôi nhà ngói cũ kỹ của
người dân và cả những cụ già ngồi trước nhà, họ đều thấy mới lạ, thú vị. Bước chân của họ đạp lên những ngọn cỏ dại mọc ven đường, đạp nát cả
vườn rau của người dân. Có điều, người trong thôn không còn chấp nhặt
chuyện đó nữa, những năm đó, phong cảnh đặc trưng của thôn trang trở nên nổi tiếng khắp nơi. Ngành du lịch đã mang đến cơ hội làm ăn cho thôn
quê vốn khép kín trước kia, không ít người dân tinh khôn đã biết cách
kiếm ăn từ những người “thành thị sành điệu” này, họ bắt đầu làm công
việc hướng dẫn nửa mùa, những tiệm ăn Nông Gia Lạc và nhà nghỉ mọc lên
như nấm. Tất nhiên, người nghĩ đến vấn đề kiếm tiền này từ trước đó rất
lâu chính là Hướng Viễn - cô con gái lớn của nhà họ Hướng. Từ khi cô học cấp hai, những người từ nơi khác đến thôn chẳng ai là không biết đến cô bé hướng dẫn viên hoạt bát, miệng lưỡi nhanh nhẹn cùng nụ cười tươi rói này. Đến bây giờ, bản lĩnh của cô vẫn không ai bì được, nhà nghỉ gia
đình của gia đình cô cũng làm ăn rất phát đạt.

Hôm ấy, Hướng
Viễn dậy từ sớm. Lúc cô dọn dẹp mọi thứ để chuẩn bị đi, mặt trời vẫn còn e ngại phía bên kia ngọn núi, Hướng Dao vẫn còn lười biếng trên giường. Hướng Viễn đứng ở cửa gọi to một tiếng: “Phải dậy rồi đấy, nấu cơm đi,
không chừng lát nữa sẽ có du khách đến ở đấy”.

Nói dứt câu,
không đợi phản ứng của Hướng Dao, cô đã vội vã bỏ đi. Một lúc sau, Hướng Dao làu bàu một tiếng, cho dù cơn mê ngủ vẫn còn nhưng không thể không
dậy. Hướng Dao vừa lên lớp sáu của cấp tiểu học, hôm nay là ngày nghỉ lễ đầu tiên. Giống như những cô bé cùng tuổi khác, cô chúa ghét dậy sớm,
chỉ ước được nằm trên giường ngủ một giấc say sưa quên cả đất trời nhưng chẳng còn cách nào khác, cô đành phải nghe lời Hướng Viễn thôi.

Từ nhỏ, Hướng Dao đã sợ Hướng Viễn. Có lẽ là do mẹ qua đời sớm, chị cả
là mẹ nên từ nhỏ Hướng Viễn làm việc gì cũng linh hoạt nhanh nhẹn, trở
thành trụ cột trong nhà. Cha của họ - Hướng Vân Sinh - là thanh niên trí thức ở thành phố, cưới một cô gái trong thôn, sau khi có con cũng cam
tâm ở lại bám trụ mảnh đất này.

Hướng Vân Sinh thời trẻ là một
người đa tài đa nghệ, đọc rất nhiều sách, viết chữ đẹp, còn biết kéo nhị hồ, thêm vào đó là tướng mạo tuấn tú nên không biết đã cuốn hút biết
bao cô gái trong thôn. Cuối cùng, người trở thành vợ ông, cũng chính là
mẹ của Hướng Viễn, Hướng Dao là một cô gái nhanh nhẹn, xinh đẹp nổi
tiếng gần xa. Sau khi kết hôn, Hướng Vân Sinh và vợ rất tâm đầu ý hợp.
Khi biết vợ mình không thể có hộ khẩu thành phố, ông cũng từ bỏ cơ hội
trở về thành phố, tự nguyện chân lấm tay bùn cả một đời ở nơi thôn quê
hẻo lánh này. Chuyện này đã trở thành một giai thoại trong thôn. Tình
cảm của Hướng Dao với ông cũng rất gắn bó, có lẽ người thờ ơ với chuyện
đó chỉ có mỗi Hướng Viễn.

Đối với Hướng Viễn m