
bắt đầu thể hiện tình cảm bằng hành động. Chương Việt tuy luồn miệng cảnh cáo nhưng cũng thấy động lòng, chiếc xe càng lúc càng chậm lại, trong lúc bất cẩn,
suýt nữa thì va vào một đứa bé đang chạy qua đường. Cũng may cô phản ứng nhanh và tránh kịp thời nhưng bánh xe lại lọt vào đường rãnh trên
đường, nước đọng trong đó bắn lên, hắt lên một người đang đi bên lề.
Chương Việt vốn có thể cho xe chạy đi để không phải nghe tiếng chửi
rửa, lúc ấy tuy cồ còn trẻ tuổi nhưng không phải là người vô học, trong
lòng thấy hối hận nên vội vàng xuống xe xem xét tình hình. Người ấy mặc
một chiếc áo sơ mi trắng, một bên quần tây màu gạo đã bị nước bùn vấy
lốm đốm. Người ấy không buột miệng ra mắng mỏ như Chương Việt
vẫn nghi, chì cúi đầu, hơi khom lưng xuống, vất vả dùng tay gạt vết bùn trên quần đi.
Chương Việt thấy cực kỳ xâu hỗ nên vội tim khăn giây, vừa luống cuống đưa cho người ấy, vừa liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, thảnh thật xin lỗi.
Thưa anh, nếu được tôi sẽ đền tiên chiếc quẩn cho anh, hoặc...".
Khăn giấy cố đưa và cả bàn tay cô bị một lực nhẹ nhàng như kiên quyết đầy ra.
"Thôi không sao, không cần phai thế." Lúc người ấy nói câu đó, đã từ bõ việc tầy chùi vô ích, đứng thẳng lưng lên.
Chương Việt tự nhận minh là nhà nghệ thuật nửa mùa nhưng cô không thề nào tim ra tử gì thích hợp đẻ miêu tã cám giác trong khoảnh khắc ấy. Cô chì nhớ đôi mắt kia, không hẻ phẫn nô, cũng không kích động quá mức,
rất lịch thiệp, thậm chí vẫn vô cùng ẩm áp dịu dâng nhưng dàng sau những sự kiềm chế ấy là sự xa cách vả dẻ dặt, có thề còn mang chút hơi hướm
cự tuyệt khinh bì.
Chương Việt nghĩ nếu như dòng nước kia không bị bánh xe tạt ngang qua thì có lẽ cô sẽ không cảm thấy mình thê thảm như lúc đó: đôi môi hè mờ, màu son rực rỡ đã hơi nhạt sau nụ hôn cuồng nhiệt, tay lúng túng cầm
miếng khàn giấy trắng như tuyết.
Dù trong bất kỳ trường họp nào, Chương Việt cũng hiếm khi mất binh
tĩnh, cỏ đã gặp qua rắt nhiều người đàn ông dẹp trai nên không thây còn
lạ lẫm gỉ nữa nhưng trong một buổi chiều mùa hạ oi nồng, dưới bầu trời
đang hửng lên sau con mưa lớn, trước mặt một chàng trai xa lạ, quần lấm
đầy vết bần, cô lại đò mặt lên một cách lạ lùng.
Chàng trai ấy dầy tay Chương Việt ra, binh thán dứng dó. Trong lòng
hoang mang, Chương Việt bỗng nhớ đến đoa sen mà cô đã nhìn tháy ờ Giang
Nam nhiều năm trước, đứng thẳng trên mặt đầm sóng gợn, bông sen lung
linh, không nhiễm bụi trằn, còn cồ thỉ đây phải hoa hồng, chỉ lả lục
binh trôi dát dờ trong nước. Cô bỗng tháy tức giận và xâu hỗ cho suy
nghĩ hoang đường đó cùa minh.
Julier dường như phát hiện ra sự lạ lùng ấy nên cũng đáy cưa xe bước
xuống, quan tâm hòi Chương Việt xem có chuyện gỉ, Chương Việt quay lại
lắc dâu, khi nhìn lại, người ấy dã đi xa mây bước rồi.
Cho đến khi đã đưa Julier đến sân bay, trên đường vẻ, tay Chương Việt như vẫn còn lưu lại sự lạnh giá trên đẩu ngốn tay khí người ấy đầy cô
ra. Đang giở tan sờ về nhả nhưng cò bất chấp tất cả quay lại vàn phòng
cùa Chương Tắn Manh, cô cần một người bèn cạnh cỗ lúc này, nghe cồ trò
chuyên.
Khi ẩy, nhà mảy của Diệp gia vẫn chưa kham khá, tòa nhà Vĩnh Khải lã
mót trong những kiến trúc cao tằng tiêu biểu nhát trong thành phố.
Chương Việt vội đến vãn phỏng cùa bó nhưng thư ký cùa Chương Tán Manh
nhận ra cô, tỏ vẻ xin lỗi, nói rằng Chủ tịch Chương hiên có một hội nghị khá quan trọng, hói cỗ có thề đợi mội lúc được không. Chương Việt ngồi
trên ghế xoay cùa bó trọn mười lẩm phút, đợi đến khi cơn xúc đỏng đi
qua, cô bỗng tháy không hiẻu mình phải than thờ gi với bố nữa, thẻ là
mặc cho thư kỷ níu kéo, cô một mình bước vào thang máy dề xuống lầu.
Vồn phòng cùa Chương Tấn Manh nằm ờ tảng cao nhất cùa tòa nhà, thang
mây chì mót minh Chương Việt chầm chậm đi xuống, xuyên qua lớp kính dày
trong suốt, hon nửa thành phố đều thu trong tẩm mắt, dòng người táp nập
chăng qua chỉ lả những chấm đen nhò trong cõi đời phù du. Chương Việt
không phái thương nhãn nên không thề hiểu dược khoái cám đứng trên cao
nhi n xuống, cô chỉ cảm thầy quá cao, cao đen nỗi trái tim bỗng thầy rất lạnh. So với cảm giác noi cao không thắng được cái lạnh ấy thi cô vẫn
thích sự ồn ào náo nhiệt và âm áp cùa thẻ gian hơn.
Thang máy đi xuống tầng mười sáu thì có người bước vào. Hai tay người áy nắm chặt tan can bằng thép, quay lưng lại Chương Việt, ngắm thế giới ngoải lớp kính như không nhận ra cô gái đứng cạnh trước dó vừa gây họa
cho anh. Chương Việt lại nhìn thấy ống quẩn đã khô hơn một nữa và những
vết bần lốm đóm trên đó. Cô lâng lẽ đói sang một góc độ khác, nín thờ đề quan sát gương mặt nghiêng nghiêng của người ấy.
Mấy năm nay phiêu bạt ò nước ngoài, so với nét thô cứng của người
phương Đông, Chương Việt yêu thích sự ngây thơ và nhiệt tình như lửa cùa những chàng trai nước ngoài hơn. Thể nhưng khi gặp người ẩy rồi mới
biết, sự thay dồi trong yêu thích cùa một ai đỏ cũng chẳng qua một tích
tắc tựa hơi thờ mà thôi.
Ảo sơ mi trắng cùa anh là hàng r