Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327003

Bình chọn: 8.00/10/700 lượt.

họ kịp đến, Hướng Viễn quỳ bên giường nói với người nằm
trên đó bằng giọng nói dịu dàng nhất: "Nhìn kìa, trời sắp sáng rồi,
chúng ta cùng đi ngắm mặt trời mọc nhé".

(đúng là ngốc mà Y.Y)

----- HẾT ------

Ngoại truyện: Tôi rất hạnh phúc

Tiếng đàn dìu dặt xa vời, lấp đầy buổi chiều yên tĩnh

Trong cơn mưa em là người đang liều mạng bơi

Xõa tung mái tóc bơi về phía anh

Chỉ để hái một cành sen, một cành sen trắng

Bơi qua cả một ngày hè

"Hồi hoàn khúc"

Chương Việt quen biết rất nhiều người, những người ấy đã đến "Tả
Ngạn" của cô rồi lại đi, đi rồi lại đến, người thú vị cũng không phải
hiếm. Có lẽ bản thân "Tả Ngạn" chính là một nơi vồ cùng cảm tính, người
lạnh lùng cứng nhắc đến đâu khi ngồi dưới ánh đèn màu của nó, trái tim
cũng sẽ có vài phần mềm yếu. Chương Việt luồn thích hỏi họ cùng một câu: Nếu như bạn không đợi được hạnh phúc bạn cần thì sẽ làm thế nào? Đương
nhiên, những người khác nhau có những câu trả lời khác nhau, có lúc họ
ngậm chặt miệng không chịu đáp nhưng Chương Việt đều biết cả.

Có người cứng nhắc cố chấp, đi thì có vẻ rất kiên quyết nhưng thực ra chỉ là đảo vòng vòng tại chỗ, đi một vòng, lại một vòng, kết quả vẫn sẽ đứng tại chỗ ban đầu.

Có người tìm kiếm khắp nơi không hề có mục đíc, trong quá trình kiếm
tìm, đi mãi đi mãi, đi đến nỗi quên mất cái mình cần ban đầu mà đã dựa
vào một bờ vai khác.

Có người biết rõ không thể tìm được, đâm đến toạc đầu mà còn cười nói, ít ra thì hoa máu rất rực rỡ.

Có người chọn cao chạy xa bay, nhìn thì có vẻ dũng cảm nhất nhưng
thực ra chỉ là sợ không có được hạnh phúc mình cần nên đã thuyết phục
bản thân, vờ như chẳng yêu gì cả.

Có người hủy diệt người mình không thể có được, lại có người hủy diệt chính bản thân mình vì không có được người ấy...

Chương Việt thường nghĩ rằng, mình thuộc loại nào và Thẩm Cư An thuộc loại nào?

Cô luôn cho rằng mình thông minh nhưng với vấn đề này, cồ chưa bao giờ hiểu rõ.

Có một loài hoa nở rất sớm, rất rực rỡ, nhưng lại tàn rất muộn,
Chương Việt rất giống nó. Cồ trưởng thành sớm, hơn nữa bắt đầu từ giây
phút nở rộ đã hưởng thụ mùa hoa đẹp nhất. Là thiên kim tiểu thư của Vĩnh Khải, con gái duy nhất của Chương Tấn Manh, Chương Việt chưa bao giờ
thiếu thốn tình yêu, huống hồ cồ luồn là đoa hoa nổi bật nhất trên cành. Năm mười một tuổi, cô đã có cậu bạn trai đầu tiên. Cậu nhóc ấy thông
minh và đẹp trai, họ đã nắm tay nhau bước qua những năm tháng ngây thơ
đẹp đẽ nhất, nhưng cuối cùng thì mỗi người lại đi một nơi. Rất nhiều năm sau đó, Chương Việt bất ngờ gặp lại cậu nhóc ấy trên đường phố
Melbourne, cậu đã là một ồng bố của ba đứa con, dáng người đã hơi phát
tướng, để một chòm râu nhỏ nhưng họ vẫn nhận ra nhau ngay từ cái nhìn
đầu tiên, họ nhìn nhau và cười, cùng đến một quán rượu nhỏ bên đường
uống đến khi say ngất ngưởng.

Thực ra sau tình yêu đầu, bên cạnh Chương Việt chưa bao giờ thiếu bạn trai. Cô lớn lên ở nước ngoài, những người đàn ông cô từng yêu thích,
hoặc dịu dàng, hoặc nhiệt tình, hoặc thông minh, hoặc hài hước, đều có
những nét đáng yêu tương đồng. Với mỗi một mối tình, cô đều toàn tâm
toàn ý, yêu nhiệt tình như lửa, sau đó bình thản hữu nghị chào từ biệt
nhau. Sau khi chia tay, đại đa số bạn trai cũ đều trở thành bạn của cồ,
khi gặp nhau còn có thề cùng uống rượu. Cô đã cùng họ chia sẻ mùa đẹp
nhất, ai cũng yêu đoa hoa hồng mỹ lệ ấy nhưng không một ai có thể hái
được cồ. về sau, họ hoặc tàn lụi hoặc héo ùa thì cô lại nổ rộ đến
bất thường - cho đến khi cồ gặp được bàn tay lưu luyến nhưng lại dễ dàng bỏ rơi cô lại.

Lần đầu Chương Việt gặp Thẩm Cư An là năm cồ hai mươi hai tuổi. Khi
đó, cồ trở về nước thăm ông bố Chương Tấn Manh vồ cùng bận rộn của mình. Lúc đó, bạn trai cồ là Julier, một chàng trai người Pháp, mắt xám, tóc
nâu rát đẹp. Họ đang lúc khắng khít như keo sơn, trong nửa tháng gần như đã đi đến những hang cùng ngõ hẹp đáng đi nhất của thành phố này. vốn
những tháng ngày vui vẻ đã có thể kéo dài nhưng nhà Julier gọi điện đến, mẹ anh ta gặp tai nạn xe cộ phải nhập viện.

Julier sinh ra trong một gia đình có tiếng về ngành Luật ở thành phố
Lyon nhưng lại nối loạn thoát ly, lang thang đến Paris học hội họa, do
đó mới quen với Chương Việt. Anh bỗng cảm thấy tâm đầu ý hợp, chỉ hận là gặp nhau quá muộn, một người vốn không tin vào cái gì lâu bền lại chỉ
trời thề nguyền muốn cùng đoa hồng phương Đông của anh lãng mạn suốt
đời. Mẹ anh gặp tai nạn nên anh đành về nước, Chương Việt vừa về nước
chưa bao lâu, vẫn chưa trò chuyện được nhiều với cha mình nên đôi tình
nhân nhỏ ấy đành lưu luyến từ biệt.

Hôm ấy vừa đổ một trận mưa to, Chương Việt lấy xe từ tòa nhà Vĩnh
Khải để đưa Julier ra sân bay. Hai người vừa ra khỏi bãi đậu xe, nghĩ
đến việc phải tạm biệt nhau gần cả tháng, Julier không kìm được bắt đầu
rên rĩ kể lể nhớ nhung với Chương Việt, tiếp đó tình cảm bùng phát khiến đầu óc mê muội, cũng bất chấp việc cô đang ôm tay lái,


XtGem Forum catalog