Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326963

Bình chọn: 9.00/10/696 lượt.

i, thậm chí Hướng Viễn còn theo Diệp Quân bế đứa trẻ ra
ngoài dạo bộ quanh đó vào lúc trời chạng vạng. Cả nhà họ thường ngày kín đáo, ra vào toàn ngồi trong xe nên khi hai người đi trên con đường râm
mát cũ kĩ, chẳng mấy ai nhận ra.

Sau khi đứa trẻ đầy tháng thì xinh đẹp hơn lúc mới sinh rất nhiều,
cũng phải, Hướng Dao và Đằng Tuấn đều là những người xinh đẹp, đời sau
cặp đôi ấy làm sao xấu xí được. Hướng Viễn bế nó, thỉnh thoảng cũng có
vài phụ nữ và ồng bà lão đi ngang đến đùa vui với đứa trẻ, khi họ khen
nó vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, từ tận đáy lòng Hướng Viễn và Diệp Quân
đều bùng lên một niềm vui rất lạ. Có lần một chị tuồi trung niên vuốt ve đôi má hồng hồng của đứa trẻ, xuýt xoa: "Vợ chồng cô thật có phúc, đứa
trẻ sau này lớn lên nhất định sẽ đẹp trai như bố nó".

Người nói vô tâm nhưng người nghe lại khó mà không nghĩ ngợi, Hướng
Viễn và Diệp Quân nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều có những ngượng
ngập khó nói, họ đều nghĩ người kia sẽ lên tiếng giải thích, nhưng chẳng ai làm việc đó cả. Khi chị kia đã đi xa, Diệp Quân đón lấy đứa bé trong tay Hướng Viễn, một tay bế nó, tay kia lặng lẽ nắm chặt tay Hướng Viễn. Hướng Viễn không nói gì nhưng lại nhìn Diệp Quân và cười.

Đúng thế, hà tất phải giải thích? Dư Sinh chính là đứa con chung của hai người.

Từ giây phút ấy, Diệp Quân rõ ràng là vui sướng hơn hẳn. Cậu cố ý đi
trước Hướng Viễn, áp mặt vào đứa bé rồi hỏi với vẻ nghịch ngợm: "Hướng
Viễn, em bảo anh và cậu nhóc, ai đẹp trai hơn?".

Hướng Viễn đáp: "Em nhớ anh ghét nhất bị người ta khen đẹp nên em không muốn chuốc phiền toái vào người đâu".

Diệp Quân có vẻ ngượng ngùng: "Người khác không được nói nhưng anh muốn nghe em nói".

Đó là lần đầu tiên Diệp Quân tỏ ra vui vẻ thực sự sau chuyện Đằng
Tuấn. Trái tim Hướng Viễn cũng được ánh tịch dương chiếu đến ấm áp, cô
phì cười: "Chẳng ai đẹp bằng anh".

Hai tháng sau, chính là năm thứ năm sau khi Diệp Khiên Trạch mất
tích, cũng chính là ngày triều dâng, Hướng Viễn và Diệp Quân cùng lái xe đến bờ biển, ôm trong lòng hài cốt của Diệp Linh vừa lấy từ chùa Lục
Dung

ra.

Hướng Viễn đứng trên bậc thềm đá ướt đẫm, nhìn bầu trời còn xám đen
hơn cả mặt biển. Những ngọn sóng bạc trắng cứ chồm đến từng đạt, cồ cảm
thấy mình luồn muốn trèo lên đầu ngọn sóng nhưng cho dù mượn sức gió thì khi đập vào bờ đá, sóng vẫn sẽ tan thành bọt biển trắng xóa. Ngẫm ra
thì lại không được yên bình như đá đã chìm xuống đáy biển kia.

Cồ vốc một nắm tro cốt của Diệp Linh, rắc lên biển. Nếu như bờ biển
này không bao giờ khô cạn, nhật nguyệt vẫn còn đó, vậy thì khi triều
rút, Diệp Linh và Diệp Khiên Trạch thôi thì cứ thế đi, bụi quay về với
bụi, đất trở lại với đất, yêu và hận đều theo con sóng này, ánh trăng
bằng bạc mãi mãi sống trong ký ức, không còn trở về được nữa.

Hướng Viễn nhìn vào khoảng không vô tận, thầm nghĩ trong lòng, Diệp
Linh đã đủng, chưa đến ngày chết đi thì chẳng ai dám nói đã "có

được". Bây giờ cô đã có được rồi, khi anh ấy còn sống đã không dám
trả lời câu hỏi ấy của Diệp Linh nhưng cả đời này ngoài bản thân anh ra, người anh yêu nhất vẫn là cô ấy.

Diệp Quân đứng ở gần đó, xé nát những cánh hoa trắng và rắc lên mặt
nước. Cậu đang tiễn đưa những người đã ra đi, cũng tiễn đưa cậu đã chết
của ngày hôm qua, khi sóng biển chậm rãi lăn đến chân, cậu cẩn thận nhảy đến bên Hướng Viễn.

"Họ đã đi cả rồi, chúng tôi về thôi."

Trên đường về, Diệp Quân ngồi ở ghế phụ chơi đùa với di động của
mình. Hướng Viễn vồ tình nhìn thấy trên màn hình của cậu là một tấm ảnh
của Dư Sinh, cậu thật sự yêu thương đứa trẻ ấy.

Diệp Quân phát hiện ra sự chú ý của cồ, cười nói: "Em có thấy cậu nhóc này khi cười rất giống anh không?".

"Vậy ư?" Hướng Viễn không nhịn được cười, một đứa trẻ bé xíu như thế, ai nhìn ra là có giống hay không.

Diệp Quân như có vẻ khá là không hài lòng với hai chữ đó của Hướng
Viễn, nghiêm túc nói: "Sáng nay lúc dì Dương bế nó ra vườn ngắm anh chơi bóng, có một cồ gái đi ngang cồng còn hỏi có phải là con anh không. Em
thấy chưa, người ta đều bảo thế, chứng minh là cũng giống thật".

"Vậy anh trả lời thế nào?", Hướng Viễn rẽ vào con đường dẫn về nhà, hỏi với vẻ thong thả.

Diệp Quân mím mồi cười: "Tất nhiên là anh nói đúng rồi". Cậu ngừng
lại một lúc, rồi bỗng nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe: "Hướng Viễn, nếu
như... Anh nói là nếu như nhé, chúng ta cũng có con thì sẽ giống em hay
giống anh?".

"Chuyện đó à, em chưa nghĩ đến."

"Ồ!", Diệp Quân đáp lại với vẻ thất vọng.

Thực ra Hướng Viễn rất muốn nói rằng, cồ không có ý khác, chỉ có điều họ đã có Dư Sinh là đủ lắm rồi.

Diệp Quân nhanh chóng chuyển đề tài khác: "Không biết nó tỉnh chưa
nhỉ. Chị trông trẻ hôm nay có việc, trong nhà chỉ còn dì Dương, không
biết có lý lẫn mà quên cho nó ăn không".

Hướng Viễn cười: "Anh chả yên tâm ai cả, lát nữa tự mà chăm nó

đi".

Diệp Quân không nói gì nhưng nhữn


Old school Easter eggs.