
đâu!
Tư lự một mình, vòng môi mọng hồng ma mị cười như đang tính toán một kế hoạch sâu xa.
Kế hoạch 1: Tìm kiếm hậu duệ. Bắt đầu tiến hành.
Cất chiếc Ipad vào túi, đứng dậy rời khỏi bàn, cậu vơ lấy chiếc mũ lưỡi trai đen chụp lên đầu, kéo vali rời đi.
[Tôi sẽ là một trong những kẻ vận hành trò chơi này. Bi kịch hay hạnh phúc một phần do tôi quyết định. Đừng lo lắng tôi sẽ làm hại bạn! Đơn giản là tôi đang đi tìm câu trả lời cho bản thân mình: Tôi là ai?
Ha ha, kể từ ngày hôm nay tôi sẽ có một cái tên mới. Tên tôi là Nguyễn Chí Linh...
Hãy chờ ngày "công diễn" vở kịch điên rồ này!'>
Bóng hình chiếc Jacket đen kéo vali bước đi lẫn khuất trong dòng người chen chúc. Thoáng chốc biến mất khỏi tầm nhìn mọi người như sương khói.
Góc sân bay, người thiếu niên trẻ vẫn đứng đấy tĩnh lặng như bóng tùng cao tuổi. Cậu như đang chờ đợi một ai đó. Có vẻ là phải chờ rất lâu rồi. Đột nhiên, trên vai chiếc hoodie xanh bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên. Là tay của một cô gái.
Phía sau cậu, cô gái vừa bước tới mặc váy voan đen bồng bềnh như công chúa, khoác hờ trên vai chiếc áo vest nữ màu trắng điệu đà. Cô gái với làn da hồng hào như hoa nhài trắng, mái tóc màu nâu đậm như thanh chocolate. Đôi mắt xanh trầm như ngọc là điểm nhấn hoàn hảo trên khuôn mặt trái xoan. Cô đứng sau cậu, cười duyên dáng:
- Chào Thi! Chờ chị lâu lắm không? - Cô gái hỏi.
- Không lâu lắm, đủ để ngủ một giấc! - Cậu bé tên Thi lạnh nhạt trả lời như trách móc, mắt chẳng thèm liếc nhìn đến cô gái bên cạnh.
- Chị xin lỗi mà, ngoan nào, đừng dỗi chứ! Nào, cái tên anh trai yêu quý của em đâu? - Cô gái bước đến trước mặt cậu, véo véo cái má đang xụ xuống phụng phịu của cậu dỗ dành.
Thi đưa mắt dáo dác xung quanh rồi hỏi:
- Chị dâu, chị định qua đây theo anh Kang luôn sao?
- Ừ, thì sao?
- Thôi rồi. – Thi ôm đầu. – Có lẽ anh ấy tính đóng cọc tại đây lâu đấy chị, người ta có cả nhà từ trước kìa. Em liên lạc được với Kang rồi, anh ấy nói cho chị dọn về đó ở tạm, còn anh ta lên đường du hí. – Cậu ngẩng lên, hào hứng.
- Thi, tên tiếng Việt của em là gì thế? - Sang Mi vui vẻ nói, ngón tay vân vê chiếc lắc bạc có hình chiếc giày thuỷ tinh nhỏ xíu trên tay.
- Em vốn là người Việt Nam, hồi sang Thái ba em mới phiên âm tên Việt của em sang tiếng Thái thôi! Tên em là Nguyễn Hoàng Thi. - Thi vỗ ngực tự hào xưng.
- Nguyễn - Hoàn - Thy? - Cô cố bập bẹ đánh vần tên của cậu em.
- No! Sai rồi! Nguyễn Hoàng Thi cơ! - Thi giơ ngón trỏ lắc qua lắc lại không hài lòng.
- Hoàng Thi? Đúng không? - Sang Mi nói lại.
- Good! Chị nói tiếng Việt khá đó. Sau này cần tập nhiều nữa là được. – Thi gật gù có vẻ hài lòng.
- Hì hì, vậy giờ em có về nhà Kang với chị không?
- Ừm, có.– Dường như Thi nhận thấy một điều gì đó, nét mặt cậu đột nhiên thay đổi, điệu bộ trông có vẻ gấp gáp. - Nhưng mà... À, không. Giờ em có việc phải đi rồi! Em sẽ cho người đưa chị về tới nơi. Ông Lee đã giao chị cho hai anh em em chăm sóc, chị mà có bề gì em không dám nhìn mặt ông đâu. Bởi vậy ngoan ngoãn dùm em. Em đi đây cái nha! Bye! Hẹn gặp lại chị sau.
- Hả? Em đi đâu?
- Chết! – Thi gằn lên. – Việc gấp lắm chị! Em đi đây! – Nói rồi cậu kéo theo vali vội vã đòi từ biệt.
Sang Mi ỉu xìu, ậm ừ tạm biệt cậu em.
- Ừ, thôi em đi đi.
Nhìn theo cậu bé đáng yêu đang vội vàng rời đi, cô cười nhẹ.
- Cô chủ, bây giờ chúng ta đi được rồi chứ? - Một người vệ sĩ do Thi yêu cầu tiến lại gần cô hỏi khẽ.
Sang Mi khẽ cau cặp chân mày thanh tú. Cô gái phẩy tay, ánh mắt chợt buồn:
- Thôi. Chúng ta đi.
Cô gái cùng đoàn tuỳ tùng phía sau nhanh chóng rời khỏi khu vực trung tâm. Một chiếc Mecerdes chờ sẵn, Sang Mi bước lên xe, đôi mắt xanh trầm che kín sau lớp kín to bản. Chiếc xe lăn bánh rời đi, để lại vệt khói xám mỏng nhạt bám vào không khí. Trời cao vợi, xanh ngút của những ngày đầu hạ trở nên hơi khô nóng. Nắng vàng mịn chạy như suối trên vạn vật, gió hiu nhẹ hanh khô.
Từ phía sau chiếc Mercedes vừa rời đi, chiếc Limousine đen dừng ở một góc nãy giờ cũng chầm chậm lăn bánh.
Trên chiếc Limo, hai con người đang nhìn nhau đầy thách thức.
- Một, hai, ba, bốn, năm,... Đủ rồi, xem ra "mùi thiên thần" đã lan toả khắp nơi rồi. Cả lũ ngớ ngẩn đó đã chuẩn bị bước vào "trò chơi" này. Còn cô gái trước mặt tôi, cô đang hiện thân là quỷ hay thiên thần thế? – Giọng nói cợt nhả đầy châm biếm phát ra từ chàng trai trong xe. Trên tay cậu đang nâng một ly Whisky, mắt hướng về con người đối diện mình ám chỉ.
Người ngồi đối diện cậu - là một cô gái xinh đẹp. Mái tóc nâu vàng có phần thắt rết xõa dài quyến rũ, đôi mắt sáng tia đỏ nâu lạnh lùng được viền đậm theo kiểu Gothic ấn tượng. Cô mặc một chiếc Jacket trắng có đôn vai, kết đinh tán hầm hố. Gương mặt đẹp như một nữ thần uy nghiêm, thoáng nét băng lãnh tĩnh lặng. Cô khoanh ta