
̃ dàng mang được vẻ tàn bạo như Black Jack, con người đã tấn công Di. Cậu tởm nợm sự tàn khốc của BJ, nhưng cũng thương hại chính con người mê muội bất hối đó.
_ Hãy trở về bên chúng tôi, cậu sẽ được an toàn.
Những phân tử oxi phập phồng đổ xô vào cánh mũi, máu nóng dồn đầy huyết quản, vết thương trên cổ rát buốt mà tiếp tục rỉ máu do bị một lực mạnh bạo tác động vào. Chiếc biker nâu ngã dài lưng tựa vào sô pha, vô lực. Tiếng cười lại vang lên khô khốc.
_ Nực cười quá! Tôi là một con chó để hai phía gông cổ dắt đi sao? Đừng mơ tôi sẽ gia nhập Angel Hunters.
_ Cậu đang gặp nguy hiểm. - Cánh môi đỏ hồng cố nhắc nhở con người cố chấp.
Nghiêng đầu, trừng mắt, lạnh lẽo cười:
_ Kệ tôi! Không liên quan tới cậu!
Chí Linh bị Di cho xoay như một con quay, dường như cậu chẳng bộc được tính nguy hiểm nào từ những mạch hành động doạ dẫm. Cậu chỉ như một quân cờ mà Di thích đặt tuỳ tiện ở đâu thì đặt trên bàn cờ. Đương nhiên là không ai muốn thế.
_ Được. Chết sống gì là quyền của cậu. Duy nhất, giúp đỡ chúng tôi một điều.
_ Nói.
_ Tìm ra chiếc USB cuối cùng từ cô gái có đôi mắt xám tro. - Linh đáp, tự nhiên, hết sức rành mạch.
Nhướn mắt cố tỏ ý lắng nghe, mái tóc óng ánh vàng đã đoán trước được yêu cầu phách lối này. Cậu ngang bướng, nhằng nhọc để bác bỏ nó.
_ Không. Sẽ không có chuyện đó đâu!
Chiếc chemise đen cố bao che cơn tức giận của mình bẹp trong luồn hơi thở phì phò, mặt đỏ au, mắt long sọc. Một kẻ táo tợn không sợ chết thì đương nhiên sẽ không được phép uy hiếp hắn thêm nữa. Càng cố đe doạ, hắn càng trơ lì.
_ Nhưng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm nếu cứ ôm khư khư con quỷ đáng nguyền rủa đó! - Linh bức xúc.
_ Những người bảo hộ biết cách chở che Hàn Băng. Đừng nhúng tay vào việc này thêm nữa! - Gạt phăng nỗi bức xúc thỏa đáng của chàng trai, Hạ Khánh Di nghênh ngang khước bỏ. Trong mạch suy nghĩ kiên định của Di vẫn đang mặc định một tư tưởng rõ ràng. Cậu sẽ bằng mọi giá bảo vệ cô gái ấy bằng cả tính mạng của mình, trả giá cho tội mà cha của cậu đã gây ra. Và sẽ an toàn nhất nếu cậu đồng ý lời mời mộc của con người đến từ bóng tối.
Linh thất thần, bất lực. Hạ Khánh Di quả là một kẻ liều lĩnh không thiết đến hậu quả. Cậu không thể ràng buộc hắn bằng lý luận và lẽ phải.
_ Và cậu cam đoan cô ấy sẽ an toàn?
_ Tôi sẽ khiến người làm tổn thương cô ấy gặp hậu quả thảm khốc. - Di chắc nịch.
Trong làn suy nghĩ bắt đầu hạn hẹp, bế tắc dần của Linh, quả nhiên cậu không thể thắng được quỷ và những kẻ từng sống chung với quỷ. Thua và thua. Thua với vẻ ngang tàng và liều mạng của họ.
_ Cậu-sẽ-chết. - Lời cảnh báo không hề thừa thải trong lúc này của Linh dành cho Di.
_ Đặt lên mộ tôi một bó huệ trắng giúp, nếu cậu vẫn còn sống. - Di mỉa lại, vẻ khinh khỉnh.
Trong đôi mắt đen láy nổi hằn sự bấn loạn, tia mắt lặng thinh, không thể đối phó thêm với chàng trai kia. Linh im lặng, sâu xa nghĩ ngợi. Không thể chống đối. Không thể khuyên can. Nhưng im lặng không đồng nghĩa với cam chịu.
_ Đừng lôi kéo tôi trở lại. Tôi mãi mãi bỏ mặc các cậu. Đừng mong tôi sẽ nghĩ lại. Tôi đi đây. - Dặn dò lần cuối, chiếc biker đưa tay bóc mảnh khăn giấy trắng để trong hộp đặt trên bàn. Bịt chặt vết thương nhơ nhuốc máu trên cổ, Di đứng dậy bỏ đi. Bỏ lại chàng trai tóc bạch bần thần trong im lặng.
Tiếng nhạc chợt xộc vào căn phòng một cách mạnh bạo bởi ai đó đã hé mở cánh cửa phòng rời đi. Hai thế giới, một cuồng nhiệt, thác loạn bên ngoài; một âm u, tĩnh lặng bởi sự đối kháng lặng thầm của hai con người.
Áo chemise ngã lưng vào sô pha, mảnh khăn giấy để lau đi những mảng máu của ai đó khô sáp trên tay mình bị vo tròn thay biểu hiện phẫn nộ đè nén bên trong tâm trí.
Nhấc ly rượu dốc cạn, tiếng nói văng văng bóng gió ve vờn:
_Thứ tôi quyết định thì mãi không có chuyện từ bỏ. Tự tôi sẽ biết cách lấy lại Angel từ tay cô gái ấy. Cậu cứ chờ xem!
Tuyên chiến với người đối đầu. Sẽ thắng hoặc sẽ thua. Bất cứ ai đã dính dán đến bí mật của quá khứ thì sẽ mãi không được yên thân.
***
Bóng tối nuốt chửng mọi cảnh quang vào dạ dày, để tất cả lặng lẽ chết trong u ám.
Con hẻm vắng như bị màu đen mực nhầy nhụa phủ lên. Tiếng côn trùng rả rít khuya khoắc. Chiếc taxi nhẹ