
>
_ Á! Sao mày đánh tao?
_ Xin lỗi, tối quá tao không thấy đường, tao bị quáng gà mừ!
Ông Quang Huy thấy vậy thêm dầu vào lửa:
_ Xí! Nó cố ý đó!
_ Hừ! Mày cố ý thì có! Cho mày chết nè! Chết nè!
_ Dám quýnh tao hả? Dám quýnh hả mậy? Mày oánh tao hả mậy? Cho mày chết luôn nè!
"Á! Á! Bụp! Ặc! Ặc! Hự!"
Ông đạo diễn ngồi xuống đất, chống cằm nhìn hai tên óc đậu hũ thối nát đang ẩu đả như đang xem hai tuyển thủ quyền anh đang choảng nhau trên đài thi đấu.
_ Hả? Xung đột nội bộ. "Nội Chiến Chốn Thâm Cung". Phim này hay à nha!
Một tên nữa nhào tới phía ông Huy, như mang cả một ngọn lửa nóng bừng áp đảo.
_ Hả? Uýnh lộn tiếp hả? - Ông lồm cồm bò dậy thủ thế.
Kẻ đang khí thế hừng hực tiến tới mắt tròn mắt dẹp nhìn ông.
_ Khí tụ đan điền ... Hít vàoooooooo! Thở raaaaaa! Híttttt vào! Thởởởởở ra! - Ông Quang Huy chân thì đứng tấn, tay thì bận rộn "luyện công".
Đôi bata đen thấy tên đó đang ngây người liền phi người giáng một phát, tên đó té úp mặt xuống đất.
Được thế, ông Quang Huy nhanh nhẹn ngồi lên lưng hắn nhún nhảy, bứt tóc hắn, nhéo mặt, vặn mũi kẻ thảm thương:
_ Mày hả bưởi? Chết nè! Chết nè! Bỏ tật giang hồ nha con!
Cuối cùng màn đánh nhau đã kết thúc với kết quả chẳng khác dự đoán. Bọn của Tám trọc bò lăn bò càng dưới đất, hắn cũng bầm dập không ít.
Hoàng Hiểu Minh phủi tay, chép miệng:
_ Ruồi quá!
Ông Quang Huy hếch mũi, chống nạnh dựa vào lưng Minh lên mặt:
_ Tụi bây thấy tao hay chưa? Thấy tao giỏi chưa? Dám ăn hiếp tao hả mậy?
Xương rồng lém lỉnh bước sang trái một bước làm ông mất thăng bằng ngã oạch một cái nằm dài ra đất.
Phủi vết cát dính vào áo hoodie, ông lật đật bò dậy:
_ Cậu làm gì vậy? Biết tui té đau lắm không?
_ Nếu là người giỏi võ thì sẽ không bị té! - Minh giễu cợt.
Mặt đỏ lựng, Quang Huy chống chế:
_ Tại tui không chuẩn bị chứ bộ! Cậu không thấy lúc nãy tôi có chuẩn bị thì bao thằng đã gục ngã à?
Minh lắc đầu, vạch trần:
_ Hừ, nãy giờ toàn tôi đánh, ông có đánh đấm gì đâu. Chỉ đứng sau lưng tôi múa tới, múa lui cái võ ruồi của ông mà cũng bày đặt lên mặt khoe khoang!
Ông nghiến răng lí nhí nói:
_ Suỵt… Đừng có làm tui bẽ mặt chứ!
Giải quyết một mâu thuẫn bằng bạo lực thì kết quả của những kẻ thua cuộc sẽ vô cùng bi đát. Mất danh dự, mất hào khí và tổn thương sức khoẻ là điều nặng nề nhất. Bọn Tám đã tự chuốc một hậu quả thê lương cho sự hiếu chiến của mình.
Đôi mắt pha lê đỏ tiu nghỉu lặng thinh, chả thèm đôi co với kẻ huênh hoang kia làm gì. Cậu bước về phía tên đại ca đang nằm dài, bóp chặt cằm của hắn, đồng tử của mắt dãn ra xoáy vào người đối diện đầy uy lực:
_ Lần này tao nương tay với tụi bây! Sẽ không có lần sau đâu! Rõ chưa?
Tên Tám trọc run cầm cập trả lời:
_ Dạ, dạ! Em biết rồi! Anh Demon tha mạng!
Chao đôi mắt có chút nghi ngờ, nhím rời đi, thái độ bỏ mặc lũ nhóc nheo đang nằm dài.
Sương rơi mạnh trên tán lá. Đen kịt nhúng sâu thẫm vào trời đêm. Tiếng rên rỉ đau thương như tiếng lũ oan hồn ở cõi âm ti.
Bãi chiến trường la liệt này cần phải được dọn dẹp trước khi bị những người dân quanh vùng phát hiện.
Người đảm đương việc này một cách chuyên nghiệp nhất đích thị là người luôn theo sát Minh_ "Ngự Tiền Tổng Quản_Đới Đao Thị Vệ" Alex. Anh ấy sẽ biết cách tống khứ đống "thây ma" này đi đến đâu.
Chiếc Buggatti’s Veyron đợi sẵn chủ nhân của nó. Sau lưng, sam đeo theo:
_ Nè! Có muốn đi chơi đâu không?
_ Còn chỗ nào thú vị nữa?
_ Có một chỗ tui nghĩ cậu sẽ thích, đi không?
Minh nhún vai thay cho lời đồng ý.
_ Thôi để tui lái cho, nơi này chỉ có tui biết. - Ông Quang Huy chụp lấy chiếc chìa khóa trên tay Hiểu Minh giành quyền lái xe.
Quả thật, bây giờ chỉ có ông mới hiểu rõ nơi cần đến và cũng không muốn ngồi trên xe có gắn động cơ của tàu hỏa siêu tốc lần hai. Thà giành lái cho yên thân, ông sợ tên "hung thần tốc độ" này lắm rồi!
Minh đồng ý. Bước vào chỗ ngồi bên phải của xe:
_ Cũng được!
Thoáng nhanh, chiếc xe sang trọng rục rịt máy khởi động rồi chạy nhanh biến thoắn vào bóng tối tịch mịch.
Tên Tám trọc và một số người trong nhóm may mắn bị thương nhẹ dần tập đứng dậy.
Nhìn đàn em của mình lăn lộn kêu la, có đứa bất tỉnh nhân sự được bọn bảo vệ của Hiểu Minh đưa đi cấp cứu. Hắn quệt vết máu trên miệng, ánh mắt phẫn uất như muốn giết người, cắn chặt môi:
_ Demon, mày chờ đó! Thù này tao sẽ trả! Tao sẽ méc với đại ca của tao để ảnh trừng trị mày! Để mày biết thế nào là bại trận!
Lời nói đó dai dẳng như chưa thèm chấm dứt mọi hằn học với người thiếu niên. Lại là một lời cảnh báo đầy nguy hiểm.
Đón xem kẻ sẽ làm Minh khuất phục hay lại ê chê nhận lấy thất bại?
Trên con đại lộ trống trải. Ánh đèn điện