
…Ờ miễn sao uýnh được thì thôi! - Ông biện minh.
Tên Tám sốt ruột đốc thúc:
_ Nè! Tụi bây to nhỏ gì đó? Khôn hồn thì quỳ xuống xin tao tha cái mạng quèn của tụi bây thì may ra anh mày còn suy nghĩ lại.
_ Mắc chứng hoang tưởng sao? - Cậu vẫn lạnh lùng trả lời, nắm tay vo lại sẵn sàng phòng vệ.
Ông Quang Huy nhảy chồm lên khiêu khích. Vì ông đã thấy "trình độ" võ thuật của Hiểu Minh nên rất tự tin.
_ Ừ! Còn lâu! Tao sợ tụi bây đánh không lại Demon rồi cụp đuôi bỏ chạy đấy! Khôn hồn thì đầu hàng đi!
_ Khá lắm! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Tụi bây! Lên! - Con người kia bùng nổ như một quả bom điếc thức tỉnh, giục đàn em tấn công.
Nụ cười tự tin mà ngước mặt:
_ Tao sẽ cho tụi bây thấy không cần thấy quan tài cũng đổ lệ!
Bên trái phía cả bọn người là một sân đất trống, xung quanh cỏ mọc um tùm, còn sót lại những chiếc cống thật to xếp chồng lên nhau. Đặc trưng là một công trình xây dựng dang dở bị bỏ mặt.
Tiếng dế lít rít khe khẽ trong những bụi cỏ. Sương sa ướt đẫm những vạt cỏ úa.
Nơi hoang tàn này sẽ được trưng dụng để…đánh nhau.
Ẩu đả không bao giờ mang lại kết cuộc tốt đẹp nhưng ẩu đả lại là một trong những phương thức tiêu biểu để giải quyết mâu thuẫn. Trong tự nhiên, cho dù là sinh vật bé nhỏ, hiền lành nhất đều sử dụng đến ẩu đả để thu dẹp mâu thuẫn. Vì thế, chỉ có nó mới là quyền lực hữu hiệu để triệt tiêu khúc mắt.
Nhóm của tên Tám trọc xông đến gần chục tên. Đứa cầm cây khô, gậy gọc xông tới. Ông Huy cũng ra dáng thủ thế đứng sát Minh (né đòn).
Áo Jacket vẫn như trước không chút sợ sệt, khoanh tay chờ đợi.
Một tên cầm cây xông tới, nhanh hơn hắn, Minh chụp được khúc cây của của gã du đãng đó.
Cùng lúc, từ phía sau cũng có một tên khác cầm gậy sắt xông tới, đôi bata đen nhanh nhẹn vặn ngược cánh tay của tên cầm cây rồi vác lên vai, vật ngã sóng soài.
Cản ngay cánh tay nguy hiểm của gã cầm gậy sắt, Hoàng Hiểu Minh phát đòn chân mạnh mẽ vào chấn thuỷ (điểm giữa ngực và bụng) của đối thủ. Người vừa nếm đòn đá mạnh bạo đó ê ẩm té bật ra sau, đè phải người bị vạt áo Jacket đen vật trước đó.
Tiếng rên vang dặt dìu trong màn đêm đầy đau đớn, lũ du côn vẫn hăng máu tiến lên như loài thiêu thân nhào vào ánh sáng. Dù biết làm thế sẽ như tự lao đầu vào xe tải mà chết nhưng bọn người kia mãi ngu ngốc lao vào.
Lại thêm một tên nữa tấn công từ phía sau. Nhím xù gai nhọn cúi xuống né đòn, gạt chân tên đó rồi giựt phăng cây gậy.
Đám giang hồ giàn ra bao lấy Minh và ông Quang Huy rồi xông tới.
Minh đánh hai phát vào tên vừa đánh mình rồi xoay qua trái cầm gậy sắt kháng cự tên cầm mã tấu.
Tiếng kim loại va vào nhau bén ngọt như rạch vào màng nhĩ đau điếng. Thanh gậy Minh đập vào tay tên cầm mã tấu, vật thể mang tính sát thương tàn bạo rơi xuống đất kêu loang choang.
Cây gậy vẫn đập tới tấp vào tên đó đến khi hắn ngã quỵ.
Hiểu Minh quay sang tung một đòn liên hoàn cước vào hai tên xông đến làm họ đó văng ra xa, la liệt nằm ôm đất.
Tiếp tục cậu phi người kẹp cổ một tên cho hắn lộn ngược, ngã nhào tiếp đất.
Tên Tám trọc cùng số đàn em còn lại xông lên. Sự bản lĩnh với khả năng trực chiến đào tạo bài bản từ cuộc sống quân đội đã khiến chàng trai có miếng dán ác quỷ trên má chẳng mảy may nao núng. Cậu bình thản hạ gục nhóm người thảm hại đến tơi tả.
_ Anh, anh oánh em đi anh! Em tình nguyện chết vì anh! Oánh em đi để em toàn vẹn đạo nghĩa! - Tên “half boy half girl” lúc nãy nhào vào nắm tay cậu nỉ non.
Vết xăm thập tự sau cổ thoáng ẩn hiện, những nếp nhăn nhỏ in trên làn da trắng hồng, ánh mắt kinh tởm vung tay ra khỏi gã dị hợm kia, cậu sợ nhất là hạng người này. Không ít lần bị những người như thế quấy phá.
Nhưng trước một lời thỉnh cầu vô cùng "thắm thiết", nhím ngoan cố cười một cách "ngọt ngào", lòng đang thầm nguyền rủa:
[Được, anh sẽ giúp em toại nguyện, tận tình đưa tiễn vong linh em về đến Tây Thiên Cực Lạc! Để em được vẹn toàn đạo nghĩa giang hồ!'>.
"Bụp! Bụp! Á! Hự! Hự! Bụp! Bụp!..... ! Knock out!"
Tên bóng bị đánh ọc nước, trào đờm, giãy đành đạch như cá mắc cạn. Phiếm đùa rằng tên “ xăng pha nhớt” đó "chết" nhưng trên môi vẫn nở nụ cười mãn nguyện.
Quay lại với "tuyển thủ" Phạm Quang Huy. Ngài ta đang “thi đấu” với một tâm trạng rất ư là “hăng máu”.
Một tên đánh tới, ông giả vờ như không thấy, xoay người lại đánh vào tên vừa bị Minh đánh lăn quay.
"Bụp! Bụp! Ự!"
Tên tính xông vào ông ta, hắn tròn mắt ngẩn ngơ chẳng hiểu mô tê gì. Ngơ ngác bị chàng trai có mái tóc nâu kéo đầu vào đánh không thương tiếc.
Một tên du côn khác lại xông vào ông Huy. Quýnh quáng quá, ông mất đà, chuẩn bị té nhào. Vô tình tóm được một tên vừa bị nhím xù đánh tơi tả, ông lôi hắn trở thành bia đỡ đạn của mình.
Sẵn trớn kẻ tấn công không kịp dừng tay nên đã “bụp” nhầm cả đồng đội của mình.