
út hơi ấm của người đó đang tràn ngập căn phòng.
Alex đang cố trấn tỉnh một thiên thần đang sa vào một cuộc chơi không hồi dứt. Nhưng liệu anh có đủ sức để rửa sạch đôi cánh đã nhuốm đầy sự tanh tưởi từ máu của thiên thần này?
Kevin thu lại bộ dạng đơn độc, đứng thẳng dậy nhìn hình ảnh mình đang phản chiếu từ tấm gương đối diện, miệng cậu nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo như chính thức khai ngòi một cuộc chơi.
- Tìm được Jonny rồi.
“Nó ra sao? Ổn chứ?”
- Ổn hơn chúng ta. Nhưng nguy hiểm thì sắp gần kề.
“Để đó. Tớ gặp nó. Nghĩ ngơi đi.”
- Ừm, chào cậu, send cho tớ tài liệu về gia đình “cô ấy”.
- Okay. Chiều mát! Tớ gửi sau! Bye!
- Bye bye!
“Tút…tút…tút...”
Âm thanh kết thúc một cuộc gọi giữa chiều hè oi bức. Kevin cầm điện thoại trong tay, ánh mắt thâm trầm. Jonny quá ngoan cố, cậu ta nghĩ rằng họ sẽ buông tha cho cậu?
Cậu lại nhếch môi, lầm bầm:
- Buông tha chưa chắc là một ơn huệ.
Kevin mở cửa tủ quần áo. Nắng hanh vàng chợt ùa vào xua tan thứ bóng tối trong tủ, rọi chiếu vào từng ngóc ngách một. Trong tủ chỉ toàn một màu đen, quần áo trong tủ của cậu đa phần chỉ là màu đen. Có lẽ màu đen mới hợp với cậu và chỉ nó mới có thể nhắc nhở cậu là ai.
Cậu xua tay tìm một bộ quần áo, mắt lia từng góc tủ rồi dừng lại ở một vật.
Đó là một chiếc hộp giấy màu xám bạc, vuông vức cỡ chừng một cái ghế con nhỏ được đặt trên nắp vali, khuất sau lớp quần áo. Mắt cậu chăm chú nhìn nó. Tay lùa mớ quần áo đặt vào hai bên để lộ rõ chiếc hộp ra.
Tay Kev miết nhẹ lên nắp hộp, cảm giác lành lạnh, trơn bóng của hộp dập vào từng xúc giác trên tay. Nắng xiên qua gáy cậu và chiếu thẳng vào hộp. Chần chừ một lúc, cậu nhẹ nhàng nâng chiếc hộp lên.
Như cảm nhận được chiếc hộp đang di chuyển, đồ vật trong hộp như cũng run nhẹ lên, chúng như có linh hồn. Hai tay cậu nhấc chiếc hộp ra khỏi tủ, đôi mắt dấy lên những suy nghĩ bấn loạn: Mở hay không?
Sau một hồi mãi ngắm nhìn chiếc hộp, cậu di chuyển về phía chiếc giường, tay vẫn khư khư chiếc hộp trong tay.
Chiếc giường ban nãy khuất nắng giờ đã được phủ lên một màu vàng nhẹ nhàng. Tấm rèm trắng ở cửa dẫn ra lan can ngoài ban công không đủ sức cản những tia nắng rực rỡ kia len lỏi vào phòng.
Đặt chiếc hộp lên giường, Kevin cảm nhận được luồng không khí nóng nhiệt đới và cả hơi thở của cậu như đang sưởi ấm chiếc hộp lạnh lẽo kia.
Vuốt nhẹ lên nắp hộp, cậu ngồi hẳn lên giường, ngón tay bẩy nhẹ mở nắp hộp ra. Biểu hiện có chút chần chừ, những ngón tay e dè mở lên rồi đậy lại, sau một hơi thở sâu, cậu cũng quyết định mở nắp ra.
Hơi thở cũ kĩ của thời gian xộc vào mũi, có những tiếng cười khanh khách, tiếng nói vui vẻ, cả những tiếng gào khóc như những cơn ác mộng hàng đêm vây kín lấy Kevin.
Mắt cậu lia qua từng món đồ, từng đồ vật là từng câu chuyện đẫm đầy nước mắt. Trong đó có một sợi ren lụa màu xanh dương, một khung hình bị úp ngược, một chiếc vòng tay có chiếc chuông nhỏ, một bảng tên học sinh và ba đồng tròn màu vàng đồng. Đó là tất cả hành trang quan trọng nhất của cậu.
Nó chất chứa sự đau thương tột cùng và những căm phẫn tột độ. Có tiếng cười, tiếng nói và cả máu những người mà cậu yêu thương nhất. Nỗi đau và sự mất mát đang tràn ngập căn phòng. Kevin đưa tay nâng sợi ren lụa lên. Đó là một sợi ren màu xanh thiên thanh được móc từ những sợi lụa nhỏ rất cầu kì. Sợi ren dài gần một mét còn vương những sợi tóc đen dài óng ả vào móc đan.
Kevin áp sợi ren vào má, ngửi nhẹ mùi hương thoang thoảng của hoa hồng trên nó một cách e dè như sợ hương thơm đó sẽ tan biến. Phút chốc, sợi ren như biết thở, nó quấn nhẹ nhàng quanh tay cậu như ôm ấp, chở che.
Nắng hanh vàng vào mặt cậu, xuyên qua làn da trắng nổi vài vệt hồng do bỏng nắng. Dường như thấy cả dòng máu đang lưu chảy phập phồng trong mạch ở thái dương của cậu. Kevin đưa tay quấn từng vòng ren quanh ngón tay thon dài như muốn sưởi ấm nó, truyền hơi ấm vào sợi ren. Cuối đuôi sợi ren có vài đốm ngả màu, một màu đỏ cam xỉn như được tẩm khô khốc vào nó. Sự khô rám, sần sùi của lớp úa màu đó tạo nên một vệt cứng ngắc. Đó là một vết máu đã khô. Nó gợi lên trong cậu một hình ảnh đau đớn, nguyên nhân của sự mất ngủ hằng đêm của cậu…
Tay cậu cố nắm chặt vào nó như muốn níu giữ sự sống cuối cùng trong nó. Mắt cậu thì cứ đăm đăm như bộ phim tua chậm những thước phim của quá khứ về sợi ren, thứ mà của người phụ nữ cậu yêu thương nhất để lại.
Kev dịu dàng đặt sợi ren xuống giường như cố xua đi một cảm xúc sợ hãi lẫn tang tóc trong đầu.
Tấm dra trắng đơn điệu được điểm xuyến đẹp hơn bởi màu xanh thuần khiết, sợi ren như một sợi tảo biển dịu nhẹ uốn quanh không quy tắc trải dài trên lớp dra.
Kev lại đưa tay vào hộp. Ánh nắng vàng rộm như màu mật phủ quanh chiếc hộp làm cho nó dần dần ấm lên, âm thanh trong phòng giờ thì chỉ còn tiếng ro ro của máy điều hòa, ngoài ra không gian còn lại t