Pair of Vintage Old School Fru
Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328645

Bình chọn: 8.5.00/10/864 lượt.

hí hửng, vứt ly kem vào sọt rác.

_ Bell muốn đi xem film 3D.

_ Ừ, thì đi! - Sun ậm ừ trả lời, cậu lại bị con nhóc kia kéo đi khắp
công viên giải trí một lần nữa. Bell hành xác cậu chả khác gì một tư sản da trắng bóc lột nô lệ da màu thời xưa. Cậu sẽ xé xác White vì dám giao cho cậu con nhóc này. Bực bội!

Bước chân nhỏ bé nô đùa. Em ngây thơ như hạt mưa không vẫn đục. Em kiêu
sa nhưng trong sáng. Em nhiễu sách nhưng tinh nghịch. Em khờ dại nhưng
chân thành. Em làm người ta xót xa nếu giết em... Vì em quá trong
sạch... Tiếc là chỉ do... Em là con gái của Lee Sun Wook.

***

Bé con vui chơi mệt mỏi, ngủ mê man trên ghế. Chiếc Limo đen dừng cách
một khoảng ngắn trước dinh thự lộng lẫy. Hyung Sun lay nhẹ mặt em:

_ Này! Của nợ, dậy nhanh đi, tới nhà rồi!

Em ngáy ngủ, lèm bèm.

_ Ờ... Về tới nhà rồi... - Rồi lăn ra ngủ tiếp.

_ Dậy nhanh đi, cha mẹ đang đợi cô ở nhà kìa!

_ Thật sao? - Cái đầu bé nhỏ ngóc lên, mặt tỉnh như sáo. - La la, cha mẹ về rồi! Bell tìm cha mẹ! La la! - Em đẩy cửa xe, nhảy xuống, hớn hở bỏ
mặc cậu bé phía sau.

Sun nắm tay em, níu lại.

_ Nói đi là đi à? Đồ vô ơn!

_ Hì hì, cảm ơn White! Bell vào nhà nha! Hẹn gặp lại!

_ Này! Từ nay tôi sẽ không gặp cô nữa đâu! - Đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp nhìn thẳng vào em. - Đừng bao giờ gọi tôi là White nữa!

Em gãi đầu.

_ Không tên Sun, không tên White, vậy tên là gì?

Sun bóp lấy vai em, thuỷ tinh thể sâu hoắm, ánh mắt đó muốn tâm trí em phải ghi tạc.

_ Nhớ cho kĩ... Tên tôi là Black Jack. - Cậu vuốt tóc em. - Vào đi, nhanh lên.

Cô bé tròn mắt, gật gật đầu, em nghe lời cậu, co giò chạy biến về phía dinh thự.

Bóng bé con xa dần, mất hút.

[ Cho cô một ngày của tôi, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Nếu mai này tôi giết cô, ắt sẽ đỡ áy náy hơn. '>

Màu Limo đen đã biến mất trong chiều se lạnh, nắng tụ ở chân trời phía Tây...

Số phận cho em là thiên thần, em đẹp đẽ. Đẹp giả tạo.

Số phận buộc anh là quỹ dữ, anh mang trái tim vô hồn. Anh đẹp, như em, nhưng chắc là vậy?

Dù dòng máu chúng ta có giống nhau... Thì ... Có thay đổi được số phận không?

Nắng nhuốm một bảng màu cam vàng trong trẻo, từng giọt nắng rót chảy trên mặt cát mịn
như nhung. Bờ cát quyến luyến biển mà kéo dài xa tít. Sóng xanh biếc lăn tăn vỗ.

Khơi xa, những bóng thuyền đánh cá dập dềnh trên sóng biển như đang nhảy múa. Gió mang vị mặn của biển và chút tanh tanh từ làng chài tít xa.

Phạm Kì Thư ngồi thẫn thờ trên bãi cát, trên tay cô cầm lấy đôi giày búp bê màu xanh. Chiếc Cadigan màu rêu ôm lấy vóc dáng mảnh mai xinh đẹp.
Cô đã ngồi rất lâu ở đây. Lâu lắm! Lâu đủ để tua lại những mảng màu
trong tâm hồn cô gái nhỏ nhảy múa sinh động. Cô đã nhớ lại tuổi thơ của
mình - một tuổi thơ dữ dội. Đúng, phải dùng tới từ dữ dội để hình dung.
Cuộc sống của cô có quá nhiều biến động.

Thuở nhỏ, cô từng trốn nhà đi để tìm cha mẹ; từng đánh nhau với đám tiểu thư đỏng đảnh ở Nhà Xanh vì chúng dám nói cô là trẻ mồ côi; từng có một tình cảm trong sáng với Prince; từng ước mở trở thành một vũ công
ballet, và vì ông không chấp nhận nên cô đã phải gác lại giấc mơ đó;
từng đánh rơi yêu thương và hoảng sợ đi tìm kiếm; từng gặp một cậu bé kì lạ rồi mất vụt như sương khói; từng mơ thấy một cô bé giống hệt mình
đang mỉm cười... Với cô, tất cả rõ khắc như mới hôm qua. Tất cả đều được in dấu sâu đậm trong tâm khảm.

Một khi muốn quên cũng khó lòng mà quên.

Yêu thương ràng buộc con người trong nỗi nhung nhớ và niềm đau xót trong tim. Nếu tình yêu đã đánh mất thì trái tim như một vật bị huỷ hoại
khủng khiếp bởi một chất axit cực mạnh. Tan nát. Vô vọng. Điên loạn tìm
kiếm. Và khổ đau tựa một linh hồn bị đoạ đày ở chốn âm ti.

Nếu như yêu thương mang lại hạnh phúc thì nó cũng là con dao hai lưỡi bén ngọt.

Hạnh phúc như là một giải thưởng hấp dẫn được treo trên ngọn núi cao. Ta leo lên để hái nó xuống. Núi thì cheo leo, con người nhỏ bé. Sơ sảy, ta rơi khỏi vết mòn lên núi, sa ngã vào những vực thẳm sâu đen. Cũng là
lúc ta đã bỏ mặc yêu thương để đeo đuổi theo những ham muốn phù phiếm.
Tỉnh mộng, tất cả là khói mây. Ta chìm dưới đáy vực. Và cái giải thưởng
mang tên hạnh phúc sẽ mãi không dành cho những ai đã từng chối bỏ nó.
Hạnh phúc như một công trình phúc lợi xây đắp từ những trái tim đẹp, ai
cũng có quyền hưởng thụ mà không phải đóng phí. Duy những người từng
chối bỏ nó từ lúc khởi công xây dựng, giờ thèm thuồng có được, nhưng họ
còn tư cách đó không?

Hạnh phúc như một món ăn thơm ngon dành cho tâm hồn, ai cũng có quyền
thưởng thức. Nhưng những người không dốc lòng tạo nên công thức của món
ăn thì có đáng được thưởng thức không?

Kì Thư thì khác. Có phải cô chối bỏ yêu thương đâu. Cô nào chẳng dốc tâm xây đắp cái công trình đó. Cô cũng là một vị đầu bếp nêm nếm biết bao
gia vị yêu thương cho món ăn, thế sao cô lại không nhận được hạn