pacman, rainbows, and roller s
Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327571

Bình chọn: 8.00/10/757 lượt.

mà gió chẳng ngừng phải không? Được! Đừng trách em ra tay tàn ác với chị! Khe khe! - Nó uy hiếp tôi, cười ma mãnh như suy tính kế hoạch gì đó.

- Định giở trò gì thế? - Tôi tò mò hỏi nó.

- Em thay đồng phục đây, bye bấy bì! - Nó cười ranh ma rồi đánh trống lảng sang chuyện khác, nháy mắt trêu tôi.

- Hơ hơ , trò gì vậy trời? Con này nó hâm hay sao vậy nhỉ ? Thôi, chút nữa cũng biết! Ăn tiếp thôi- Tôi gạt chuyện đó ra một bên, tiếp tục tập trung "thi công công trình ăn uống" đang dang dở.

Nó thay đồ xong, loắt choắt như con sóc nhỏ, tóc tết đuôi sam lệch một bên, đuôi tóc ve vẩy như thách thức tôi rồi vơ lấy cái tép đựng tập vở đeo lên vai, thong thả:

- Đi nha Mai yêu dấu! Chúc chị hôm nay nhận được nhiều phần thưởng nha!

- Ê, ê, không đợi chị đi cùng à? - Tôi bưng tô mì lên húp vội, ngây ngốc hỏi nó.

- Ồ, cho chị đi cùng để tóm em giao cho thầy giám thị à? Em đâu có ngu! Ăn tiếp đi nha cưng, bái bai. - Nhi vẫy tay chào tôi, nhìn gương mặt nó đang đắc ý kìa. Chỉ cần không ai để ý thì nó có thể đội cái mũ tai bèo rộng vành che hết quả đầu trà trộn vào trường. Hê hê! Chí nguy! Chí nguy! Phải chặn nó lại ngay mới kịp!

Tôi bỏ tô mì đang ăn dở, lấy cái túi đi học, phóng ra khỏi cửa đuổi theo nó. Con nhỏ đang gạt chống xe đạp dắt đi! Ấy! Xe màu xanh dương là của tôi mà! Xe của nó là màu cam cơ! Nó làm gì ấy nhỉ?

- Nhi! Sao lấy xe chị đi học! Xe em ở đây mà! Ê, con kia! - Tôi réo theo nó, mắt kiếm đôi giày mang vào chân. Hạnh Phúc ơi là Hạnh Phúc! Giày của chị em tha đâu mất rồi?

- Xin lỗi chị yêu. Xe em bị nổ lốp từ hôm qua, em quên dắt đi sửa. Cho em mượn tạm xe của chị nhá! Đi đây! - Nó chạy xe ra tới đường, dừng lại chọc tức tôi. Ôi con nhỏ này! Tính cho mình cuốc bộ hay sao chứ?

‎- Nè, còn chị đi bằng gì? Phải đợi chị đi cùng chứ! Nè! - Tôi lôi đôi giày bị nhét trong hốc kẹt của mình ra, la oai oái kêu nó.

- Hì, đi xe "căng hải" đỡ đi nha! Plè! Đi á nha!- Nhỏ em thè lưỡi trêu tôi rồi chạy biến. Ya! Con em mắc dịch! Nỡ đối xử với chị nó như thế ấy! Đi chết đi! A! Tức quá à!

- Nè! Đứng lại! Cái con kia! Trả xe cho chị! Dừng lại! Nè! - Tôi nhảy tưng tưng lên mà tức. Thôi chết tôi rồi! Kiểu này tôi phải đi bộ tới trường thật sao? Chết mất thôi!

Tôi thất thiểu đi vào nhà, ngó nghiêng cái xe đạp của nó. Quả là nổ lốp thật rồi. Chán thế không biết.

Nhà của tôi vòng vèo trong những con phố nhỏ ở ngoại ô, nơi rất khó bắt xe buýt. Chỉ có cách đi xe đạp hoặc xe máy. Cùng cực nhất là đi bộ. Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng, đi xe thì mất 15 phút còn đi bộ thì phải mất gấp đôi thì giờ. Ba tôi đã đi làm, mẹ thì đi chợ. Xúi quẩy quá! Không khéo lại đảo ngược tình thế, nó ung dung vào trường còn tôi thì bị nhốt ở ngoài vì tội đi trễ quá! Thảm thật rồi!

Tôi hậm hực khoá cửa nhà lại, giơ điện thoại kêu réo:

- Nè, Linh, qua chở tao đi học chung cái coi!

“Hả? Xe mày đâu?”

- Quỷ Nhi xách đi rồi! Năn nỉ mày á! Chẳng lẽ bỏ tao đi bộ hử bạn hiền?

“Ặc, vậy thì bạn hiền chịu khó tập thể dục một bữa đi nha! Tao đi gần tới trường rồi mày kêu tao vòng về à? Tao đâu bị khùng đâu! Thôi, tao đang đạp xe! Tha cho tao đi nha! Bye!”

- Ê, nè, mày bỏ tao luôn hả? Ê, đừng tắt máy mà! Nè! - Tôi nói như hét vào cái điện thoại. Cầu cứu bạn bè cũng không xong! Die chắc rồi! Hự hự!

Tôi ỉu xìu lê bước trên con đường nhỏ trải nhựa xám đặc dài đăng đẳng. Kiểu này thì bao giờ mới tới trường chứ, chán thật!

Thực ra hôm nay tôi đến để nhận phần thưởng tổng kết năm học, tôi đang nằm hạng 2 toàn trường, bằng hạng với tên bạn cạ cứng của tôi - Dương Vĩ An. Về hạng nhất là "hoàng tử lai" Hạ Khánh Di ở lớp kế bên.

Nghe cái tên là đã đặc sệt vị Trung Quốc rồi. Cha Di là người Mĩ gốc Hoa, mẹ lại là một người mang dòng máu Hoa - Việt, vì thế trông cậu ta có vẻ lai rất khôi hài: tóc thì vàng khè như màu lông khỉ, mắt xanh lơ nhưng da vàng đặc trưng châu Á, cộng thêm cặp kính Nobita ngô ngố nhưng trông cậu rất thư sinh. Cũng chính lí do vậy mà tôi hay trêu cậu là Khỉ Vàng. Ban đầu cậu ta hầm hứ mỗi lần tôi gọi, riết rồi cũng làm lơ luôn.

Phải nói là Di thuộc hàng cute boy hàng đầu của trường tôi, luôn được bọn con gái hâm mộ cuồng nhiệt. Cậu vừa chuyển tới trường một năm, nghe nói lúc trước Khánh Di sống ở Malaysia, vì thế mà cậu nói cả tiếng Mã Lai, tiếng Anh, tiếng Hoa và tiếng Việt vô cùng sành sỏi.

Thực sự ban đầu tôi không ưa gì Di lắm vì cái mác "hoàng tử" mà bọn con gái đặt, nhưng khi làm quen rồi mới biết cậu rất dễ thương và vui tính, lại rất yêu động vật. Tôi nhanh chóng thân với Di khi cậu chính thức là phụ tá tại phòng khám thú y của ba tôi, đó là việc part-time của Di. Tôi thích nói chuyện với cậu vì cậu và tôi đều nói được tiếng Trung, tôi cần trau dồi thêm khả năng của mình.

Thú thật một điều là từ bé tới giờ tôi chưa hề học tiếng Trung. Thề luôn đấy! Tôi chỉ vô tình phát hiện được do lúc nhỏ một lần xem thời sự ngôn ng