Polaroid
Anh Em Họ Chúng Nó

Anh Em Họ Chúng Nó

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324235

Bình chọn: 7.00/10/423 lượt.

g

-“….”_Thanh im lặng, vì anh biết thằng Phương có đều muốn nói

-“Chuyện con Linh.. tao.. tao xin lỗi”_thằng Phương thở dài, nảo nề

-“Qua rồi”_Thanh tỏ giọng bình thường, qua rồi Thanh không muốn truy cứu nữa, cứ để nó qua đi, dù gì nhỏ Thùy Linh cũng còn quá trẻ, chưa chính chắn, cứ xem như một bài học cho nhỏ đi_ “Thằng Tuấn hiện tại không sao.. cho qua đi”

-“Cảm ơn mày..”_thằng Phương ngập ngừng, giọng nói phảng phất buồn lòng

-“Uhm.. cứ vậy đi”_Thanh cũng không biết nên nói gì thêm nữa, là bạn bao năm giờ mới thấy có cái xa cách thế_ “Vậy tao cúp đây”

-“.. Uhm mày tắt đi”

Thanh thở dài một hơi, rồi ấn tắt cuộc gọi. Tao cũng không biết nói gì an ủi mày Phương à, bản than tao củng không thể tha thứ cho nhỏ Thùy Linh thì sao tao an ủi mày tha thứ cho nó. Không truy cứu nó phần lớn củng vì mày, mày biết không. Khi nghe nhỏ bạn Thùy Linh kể lại, điều đầu tiên tao nghỉ là phải soạn ngay một đơn tố cáo, nhưng khi nghĩ đến mày, tao lại thôi.

Nếu là một đứa con gái, có lẽ tao sẽ đi đến tát cho nhỏ Thùy Linh một cái thật mạnh để giằng mặt con nhỏ, để trút giận. Nếu là một bà mẹ tao sẽ chỉ thẳng mặt con nhỏ mà mắng con nhỏ một trận. Nhưng tao không làm được, tao là một thằng con trai, tất cả mọi thứ đều nén lại trong lòng. Không phải không đau, mà là nổi đau, mà là nổi đau bị nén lại thành uất ức. Nghẹn ngào, chắn ngang trong lòng. Dòng thác bị đập ngăn lại, gió bị cửa chặn ngang, khó chịu lắm. Không thể giải khai bớt, cứ tăng them lực nước đập vào đê, cái cảm giác này, mày có hiểu cho tao không Phương.

Thanh nâng tầm mắt nhìn bầu trời bao phủ bởi màu hồng cam, ngọn lửa lụi tàn dần. Nằm xuống bên thằng Tuấn, cuộn người trong lòng nó, ấm áp thật. Đến cả hơi ấm củng quen như thế, làm cách nào mà buông tay được. Vùi vào ngực nó, hơi thở nó đều đều phả trên mái tóc anh. Nếu không buông được thì cố gắng mà nắm chặt đi, khi nào dây đứt thì bị ngã thôi. Dù sao cũng không phải hối tiếc vì mình củng đã từng níu giử lấy.

-“Anh có chuyện muốn nói”_nên một lần nói rõ ra, sẽ tốt hơn cho cả hai.

-“Anh nói đi”_thằng Tuấn ngồi bên cạnh nhìn anh chờ đợi

-“Chuyện này..”_Thanh hít sâu_ “Anh là gay”_khẽ nhìn sang biểu tình của thằng Tuấn, không có cái bộ dạng gì ngạc nhiên cả, có lẽ nó sớm đã biết. Chỉ có bản thân anh khư khư không mở lòng thôi.

-“…”_thằng Tuấn không nói gì, chờ anh tiếp tục

-“Anh nghĩ chắc việc này chú mày cũng biết rồi”_hai ngón cái vân vê vào nhau, Thanh lại nhìn thằng Tuấn, chỉ nhận được cái gật đầu của nó_ “Anh.. anh..”

-“Như thế nào”_thấy Thanh ấp úng thằng Tuấn có vẻ sốt ruột

-“.. anh.. anh có tình cảm chú mày.. cái đó không là tình anh em”_hít sâu một hơi rồi thả ra, cuối cùng cũng đối mặt được, không quá khó nhỉ

-“....”_không phải bất ngờ đến á khẩu, chỉ là không biết phải nói gì, thằng Tuấn chọn cách im lặng và lắng nghe. Tâm nó dao động, tự mình cảm nhận và được người khác xác nhận là hai việc khác nhau.

-“Thế còn chú mày?”_Thanh quay sang nhìn nó, khẻ cười_ “Đi đến bước này chắc không thể là an hem như lúc trước rồi.. chú mày tự chọn lựa đi.. nếu không muốn ở cùng anh sẽ..”

-“Em biết…”_thằng Tuấn cắt ngang lời Thanh_ “Từ lâu em đã biết anh em họ chúng ta không giống như những anh em khác… em nghĩ mình cũng thích anh”

-“Không cần vội vàng, hãy suy nghĩ kỉ đi, anh cho chú mày thời gian”_Thanh rờ sô pha đứng lên_ “Tạm thời anh sẽ về quê.. chú mày cứ suy nghĩ cho kĩ.. thật kĩ.. con đường này nếu không yêu nhau thật sự quyết không dễ đi”

-“Em biết em cần gì”_thằng Tuấn kéo lại tay Thanh

-“Chú mày hiểu cái gì là yêu không..”_Thanh hạ mi nhìn nó, nhìn vẻ mặt của nó, Thanh biết nó vẩn chưa xác định rõ. Nó không hiểu yêu là cái gì, nó đã yêu chưa, hay là cảm thấy quen khi ỏ bên Thanh, như một lối mòn quen chân không muốn chuyển sang đường khác. Thanh đã đối mặt với tình cảm bản thân, không đồng nghĩa là sẽ ép buộc nó.

-“Khi nào chú mày nhận ra chú mày yêu anh..hiểu thế nào là yêu.. anh sẽ đợi”_Thanh sải bước về phòng, thu dọn vài thứ, về quê. Cũng như bao lần, nhà là nơi có thể cho anh an trú, mẹ là nơi cho anh ấp ủ.

…………………………

Mái nhà yên bình như vậy, hang cây vẩn xanh như thế, lòng con người cũng nên hòa vào thiên nhiên. Có những việc bề trên ắt đã có sắp sếp, mọi việc theo ý người vậy. Vừa vào nhà là Thanh ôm chằm lấy mẹ, bà củng không hiểu việc gì xãy ra với con trai, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu con mình. Đứa con bà đúng là số khổ, trời gieo oan trái, nó rất mềm yếu, nội tâm nó mỏng manh vô cùng. Hà cớ gì cho nó là một thằng con trai cứ, nó cứ phải dồn nén tất cả lại, cứ phải tỏ ra mạnh mẽ, muốn khóc cũng không thể òa khóc nức nở được. Vì phải dồn nén nên tâm hồn lại càng thêm mỏng manh, cái gì cũng nghĩ cho người khác, để cuối cùng người bị tổn thương là ai chứ.

Thanh về đến trưa thì nhà có khách, Thím 3 nghe tin Thanh về nên qua hỏi thăm, sẵn tiện hỏi hang tình hình thằng Tuấn, vì cả hai