XtGem Forum catalog
Anh Dám Cầu Hôn Em Dám Cuới

Anh Dám Cầu Hôn Em Dám Cuới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324621

Bình chọn: 7.00/10/462 lượt.

g câu đó, Diệt Tuyệt Sư Thái nhìn từng người một bằng ánh mắt sắc như dao, chẳng có ai dám lên tiếng. Hai gã đàn ông ban nãy còn to mồm giờ cũng ngoan ngoãn cúi đầu, miệng câm như hến.

Diệt Tuyệt Sư Thái nói tiếp: “Trên đời chẳng có sếp nào ngu ngốc đâu. Năng lực của cấp dưới như thế nào, nhân phẩm ra sao, thân là cấp trên, cho dù không chỉ tận mặt nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ. Anh có thể ngồi trên ghế của mình đó là vì cấp trên coi trọng nhân phẩm hoặc năng lực của anh. Nhưng nói qua cũng phải nói lại, theo tiêu chuẩn đánh giá cấp dưới, nhân phẩm quan trọng hơn năng lực. Vì vậy những người có tài nhưng thích phô trương thường chết sớm hơn những người tầm thường nhưng chịu khó, cần cù. Cơ hội mà tôi cho tất cả mọi người là như nhau, có nắm bắt được cơ hội hay không phải xem các anh chị làm như thế nào. Nếu cảm thấy không cần đến cơ hội này, nghĩ rằng bản thân có thể tìm được chỗ khác tốt hơn, vậy tôi cũng không giữ!”

Vẫn là một sự im lặng.

- Mọi người rõ ý tôi rồi chứ?

- Dạ rõ ạ! – Tiếng trả lời nhỏ như tiếng muỗi kêu.

- Rõ rồi thì quay lại vị trí làm việc đi, giải quyết cho xong công việc trong tay. Hôm nay là ngày lễ tình nhân, rất nhiều người đã có kế hoạch vào tối nay, đừng vì sai sót của mình mà làm ảnh hưởng đến công việc của cả phòng!

- Vâng ạ!

Đám đông lập tức giải tán, ai nấy đều vùi đầu vào làm việc. Hai gã đàn ông ban nãy mặt trắng bệch, len lén lau mồ hôi trán. Ý của Diệt Tuyệt Sư Thái đã rất rõ ràng, cô biết hết những hành vi của hai người này ở đằng sau lưng cô, cũng bóng gió chỉ ra rằng nhân phẩm của họ không tốt, nếu cứ tiếp tục coi trời bằng vung như vậy, cho dù năng lực làm việc của họ có tốt đến đâu cũng có một ngày phải cuốn gói khỏi công ty.

Hết giờ làm việc, Phương Đường qua cửa hàng đó mua mấy hộp sô cô la về. Về đến nhà, cô ngồi ở ngoài ban công ngẩng đầu đón ánh hàng hôn và chờ đợi Đỗ Tư Phàm về nhà. Cô nhớ đến mẹ của Đỗ Tư Phàm, người phụ nữ có khí chất cao sang trong bức tranh đó đã không ít lần ngồi dưới ánh hoàng hôn chờ đợi chồng trở về giống như cô lúc này.

Những vầng mây đỏ rực nhuộm hồng nên trời phía tây, thỉnh thoảng lại có một đàn chim bay ngang qua bầu trời rồi biến mất vào hư không. Chim thường nhớ đến bầu trời, nhưng không biết bầu trời có nhớ đến chim không? Đối với bầu trời mà nói, những chú chim quá bé nhỏ. Những chú chim thường lao lên bầu trời, dang rộng đôi cánh muốn ôm lấy bầu trời nhưng lại không dám ảo tưởng sở hữu bầu trời.

Đối với thiên sứ mà nói, chó hoang vô cùng bé nhỏ, thấp hèn. Chó hoang biết ơn thiên sứ vì đã giữ nó lại, nhưng không bao giờ dám nghĩ sẽ có một ngày thiên sứ sẽ đem lòng yêu nó. Tình yêu của thiên sứ như thế nào? Liệu có mong manh, chạm vào là vỡ tan và rồi chẳng thể nào hàn gắn lại như thủy tinh? Cô không biết nữa. Tình yêu của thiên sứ đã từng đến, không biết liệu có thể trở lại?

Hôm nay là ngày cuối cùng trong thời hạn, thiên sứ, nếu anh thật sự không muốn quay lại, thì cô sẽ ra đi!

Đã qua mười hai giờ đêm, vẫn không thấy tin tức gì của Đỗ Tư Phàm, điện thoại vẫn không thể liên lạc được, Phương Đường như rơi xuống vực thẳm.

Cô thu dọn đồ đạc của mình, gọi điện cho Yên Lạc, vừa ấn được một nửa những con số, bàn tay cô chợt khựng lại. Hôm nay là ngày lễ tình nhân, thật sự không nên phá hỏng không khí ngọt ngào của người khác. Cô ngồi trên ghế sô pha, thẫn thờ chờ trời sáng. Phương Đường chợt nhìn thấy những hộp sô cô la ở trên bàn. Cô cầm lên, từ từ bóc ra, chậm rãi nhai những viên sô cô la nhỏ. Trong cái đêm mà chẳng ai mang lại hạnh phúc cho cô, cô sẽ dùng một cách khác để tự đem lại hạnh phúc cho mình.

Đột nhiên Phương Đường cảm thấy rất muốn uống rượu. Phương Đường như kẻ điên chạy khắp nhà tìm rượu. Bởi vì bình thường cô và Đỗ Tư Phàm đều không hay uống rượu nên trong nhà rất ít đồ uống có cồn. Cuối cùng, cô cũng tìm được nửa chai rượu trắng dùng để ướp đồ ăn ở trong bếp. Cô liền vặn nắp chai rượu, ngửa cổ tu ừng ực. Một vị cay và đắng lan tỏa khắp ngũ quan.

Cô cầm chai rượu trắng, ngồi ở trên nền nhà phòng khách, vừa ăn sô cô là vừa uống rượu. Cảm giác lâng lâng lan tỏa khắp người, cô nhìn lên màn hình ti vi, khẽ cười: “Phương Đường, đừng khóc, mày là một cô gái kiên cường mà!”, thế nhưng nước mắt cứ trào ra, từng giọt, từng giọt đầy chua xót, mỗi lúc một nhiều hơn. Cô không thể dùng những ngón tay để lau sạch nước mắt được nữa, cuối cùng cô lại nói với mình: “Phương Đường, khóc đi, mày vẫn có thể là một cô gái kiên cường!”, nói rồi cô liền vòng tay ôm đầu gối, gục mặt giữa hai đầu gối và khóc nức nở…

Lúc tỉnh lại, Phương Đường cảm thấy đầu đau như búa bổ, chất cồn còn sót lại trong cơ thể khiến cho dạ dày của cô rất khó chịu. Cô lật đật ngồi dậy tìm kiếm hành lý của mình, cô vẫn nhớ lời hẹn của mình, hôm nay là ngày cô phải ra đi

Trong bếp có một cái bóng rất quen thuộc, đeo tạp dề, đang làm bữa sáng. Phương Đường không dám tin vào mắt mình, cứ đứng ngây ra đó không dám nói gì, ch