
/>
Và rồi tôi cũng ngẩn mặt ngắm nghía theo. Cái Đập Con Muỗi, trước tôi cứ tưởng lũ con gái chỉ xài đồ màu trắng, ai dè xanh đỏ tím vàng thập cẩm
có hết! Lát sau, hai ba thằng rồi cả đám con trai tụ họp thành bầy đàn
và bắt đầu quan sát. Ngẩn ngơ mãi, một thằng đề nghị:
-Đan Mạch, ngày mai tao nghe dự báo thời tiết có mưa! Bảo chúng nó ra tắm mưa đê!
Cả lũ gật gù khen thằng này IQ cao. Nhưng kế hoạch phá sản khi tụi con
gái thấy rõ bản mặt đê tiện của chúng tôi. Tiếp theo là màn giày dép bay vỡ mặt từ lũ con gái; tôi ăn nguyên cả lốt dép trên đầu, thằng Choác
còn bị bắt sống và cấu véo gần chết.
Những buổi đi chơi ở lăng Bác là dịp để tôi kiểm nghiệm quan hệ giữa
Linh và thằng Gà. Khi đã chắc chắn thằng Gà không còn quan hệ gì với
Linh nữa, tôi chủ động bắt chuyện với em.
Một ngày nọ, tôi và Linh, hai đứa chân đất đi giữa hàng cột nước đượm
nắng vàng tháng tư, gương mặt ướt đẫm vì cuộc vui cách đó vài phút.
Chúng tôi không nói gì, chỉ đi cùng nhau, như thể vô tình chung một con
đường. Nhưng sự khao khát trong trái tim thằng con trai không thể chịu
đựng sự im lặng lâu hơn nữa, nó khiến thằng con trai phải mở miệng
trước:
-Ờ… ờ… năm nay mày định tặng tao quà sinh nhật không?
-Ôi trời! – Linh cười ngất – Sinh nhật mày một tháng nữa cơ mà, sao hỏi sớm thế?
Tôi cười gượng. Thực tình tôi cóc quan tâm mình sinh tháng mấy hay Linh
tặng quà cho mình hay không. Chỉ là tôi không biết nên bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào. Kỹ năng tán gái ngu khổ thế đấy! Tôi lúng búng
tiếp lời:
-Hỏi vậy thôi! À… ờm… dạo này mày không chơi với thằng Gà nữa à?
Linh lắc đầu:
-Không hợp thì thôi chứ sao?
Và em im lặng lâu thiệt lâu, chừng như không muốn nói thêm vấn đề ấy.
Tôi gãi gãi vành tai nóng bừng, lưng chảy đầy mồ hôi. Con đường dưới
chân tôi có dấu hiệu nhão ra như bùn. Tôi lấy bình tĩnh rồi lên tiếng:
-Mày nhớ chuyện hồi lớp 7 không?
-Chuyện gì? – Linh hỏi.
Tôi chỉ tay lên má:
-Đó!
Linh thúc khuỷu tay vào sườn tôi, miệng cười:
-Có!
Em vẫn nhớ! – Tôi tự nhủ. Hít một hơi thu hết can đảm, tôi hỏi:
-Vậy… tao làm lại như vậy một lần nữa thì có được không?
-Hả?
Linh dừng bước, tôi dừng bước theo, hai đôi mắt nhìn nhau hồi lâu. Dường như sự đối mặt ấy sẽ chẳng bao giờ kết thúc nếu không có một quả bóng
nước bay trúng đầu tôi. Tôi quay ra ngoạc mồm chửi:
-Đan Mạch thằng nào ném tao đấy?
-Là bố ném đấy! – Một thằng cười phớ lớ – Lại đây coi!
Dù đang đợi câu trả lời của Linh, nhưng tôi không thể nhịn được bản mặt
nhơn nhơn của thằng kia. Sau cùng, cả em lẫn tôi tham gia cuộc vui, như
thể đã quên béng khoảnh khắc ban nãy. Cuối buổi vui chơi, Linh nhờ tôi
đèo về nhà. Hai đứa vẫn im lặng, tựa thi gan đánh đố nhau xem đứa nào
phải mở miệng trước.
Nhà Linh không xa trường cấp hai lắm, cứ theo trục đường chính là tới
nơi. Đầu con đường ấy có một cây phượng lớn, cứ tới mùa hè là nở rộ đỏ
rực cả góc trời. Lần đầu tiên nhìn thấy cây phượng đó, tôi ngửa cổ phóng tầm mắt lên tán cây cao nhất. Bất chợt có bông hoa phượng rụng rơi giữa trán tôi, Linh nhanh tay bắt lấy bông hoa trước khi nó rơi xuống đất.
Em cười:
-Nhìn đường đi! Đâm xe bây giờ!
Tôi nhe răng cười rồi đánh mắt sang cây phượng:
-Phượng đếch gì mà to thế mày?
-Không biết! Bố tao bảo nó có ở đây từ lâu lắm rồi!
Đi thêm khoảng tám trăm mét nữa, Linh bảo tôi dừng xe. Nhà em ở ngay mặt đường, sau này muốn tìm cũng dễ. Em bước xuống, đi thẳng vào nhà và
không quên nói lời tạm biệt:
-Về nhé!
Tôi gọi với lại:
-Ê, khoan đã! Cái chuyện lúc nãy tao nói… có được không mày?
Em chợt dừng bước như ngẫm nghĩ điều gì đó. Đột nhiên em quay lại, tay nhét cánh hoa phượng ban nãy lên tóc tôi rồi cười ngất:
-Trông xinh lắm đấy!
Nói xong, em chạy thẳng vào nhà, chẳng cho tôi kịp ú ớ thêm câu nào. Cái thái độ như vậy là sao? Hoa hoét gì ở đây? Thế rốt cục là không hay có
đây? – Tôi đần mặt với hàng trăm câu hỏi. Tôi không bao giờ và mãi mãi
không bao giờ hiểu hành động của em. Từ hôm ấy, tôi cũng không đề cập
chuyện này thêm lần nào nữa. Riêng cánh hoa phượng, tôi đã giữ nó cẩn
thận suốt một thời gian rất, rất dài.
Rốt cục thì thời gian chẳng chờ đợi ai. Đợt thi học kỳ kết thúc chóng
vánh như muốn đá đít lũ học sinh khỏi trường cấp hai càng nhanh càng
tốt. Nhờ may mắn ôn đúng tủ, bài thi môn hóa học của tôi đạt điểm cao
ngất. Cuối năm, tôi nhận bằng khen học sinh giỏi trong sự ngỡ ngàng của
vài đứa vốn ghét mình. Chúng nó thủ thỉ tôi gian lận thi cử nên mới được kết quả ấy. Cuộc sống không hoàn toàn như ý và bạn phải chấp nhận nó.
Ban đầu tôi tức lắm, nhưng sau cho qua. Chỉ còn mấy ngày đi học, không
nên tốn calo cho chửi nhau và bất hòa. Giống các bậc đàn anh, trong hai
tuần đi học cuối cùng, tôi hì hụi khắc dấu ấn bản thân lên mặt bàn, lên
cửa sổ bằng chiếc compa. Đạ