Old school Easter eggs.
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327735

Bình chọn: 7.00/10/773 lượt.

nh cùng những đứa chưa từng một lần nói chuyện. Tôi cũng chẳng
giận khi chúng nó tế lên biệt danh “Tùng Thọt Tr…”. Đây là buổi cuối nên người ta dễ tha thứ cho những lỗi lầm. Hai tháng, thậm chí là hai ngày
nữa, sẽ chẳng còn ai nhớ biệt danh “Tùng Thọt Tr…” nữa. Tôi muốn rời
khỏi trường đại học với cái đầu nhẹ nhàng, như thế tốt hơn là cứ để
những ấm ức trong lòng.

Thằng Choác cũng đến. Nó phần vì chia vui, phần vì nghe nói lễ tốt
nghiệp trường tôi có tiệc ngọt nên tiện thể đánh chén, đồng thời tăm tia vài cô em xinh tươi. Nhưng chưa xin được số cô nào, thằng hẹo đã phải
về vì người yêu gọi. Lúc nó về, tôi lại ngóng về phía cổng trường, xem
có bóng dáng của Hoa Ngọc Linh ở đó không. Nhưng rốt cục thì chẳng có ai hết. Một tia buồn mỏng mảnh như sợi tơ khẽ giăng qua trí óc tôi. Phải,
dấu chấm hết của thời đại học hơi kém vui.

Khi lễ tốt nghiệp gần tàn, lớp tôi liền rủ nhau đi uống bia. Đây là dịp
để các con giời say sưa tới bến. Đang sẵn chán, tôi cũng đồng ý. Tuy
nhiên, lúc xuống nhà để xe, tôi lại gặp ngay Hoa Ngọc Linh đang bước
ngược chiều. Tóc em phất phơ và rối, dường như là vừa trải qua một đoạn
đường đầy gió. Trông thấy tôi, em cười:

-Mình đến kịp chứ?

Lễ tốt nghiệp đã tàn, nhưng với Linh, tôi không bao giờ thấy muộn.

Hai đứa chúng tôi tìm một ghế đá trong sân trường, ngay bên dưới gốc cây phượng. Phượng ở đây không nhiều như ở các trường cấp hai, cấp ba. Hè
đến, phượng ở đây chỉ rơi lác đác trên những lớp lá me dày màu vàng
nhạt. Đã quá xa để tôi có thể tìm thấy khoảng sân trường đỏ rực của thời xưa cũ.

-Mình bận tí việc, giờ mới chạy qua được. – Linh nói.

Tôi cười – nụ cười thật lòng đầu tiên với em sau nhiều tháng lạnh nhạt:

-Ờ, cảm ơn.

Một thoáng ngập ngừng đậu trên bờ môi của Linh. Tôi đồ rằng em định kể
một chuyện gì đó thật vui vẻ. Tuy nhiên, ngập ngừng mãi, em lại im lặng. Có lẽ em không biết nên bắt đầu từ đâu. Tôi cũng chẳng biết nên khởi
đầu câu chuyện thế nào, đành nhắm mắt nói bừa:

-Linh đã nhắm đi làm chỗ nào chưa?

-Mình chưa biết. Vui chơi vài tháng đã rồi tính sau!

Tôi phì cười:

-Vui chơi vài tháng á?

-Thật, không đùa đâu. – Em cười theo – Học hành mệt lắm rồi, phải xả hơi chứ! Nhưng cũng chưa chắc mình tìm việc ngay, có khi đi học thêm văn
bằng hai nữa.

Việc làm và thời kỳ sau đại học luôn là chủ đề nóng với những đứa sinh
viên cuối cấp. Tuy nhiên nó chẳng đủ sức kéo dài cuộc đối thoại giữa tôi và Linh. Suy cho cùng, chúng tôi gặp nhau, nói chuyện với nhau không
phải vì học hành hay tương lai. Có nhiều điều khác đáng để chúng tôi nói hơn. Tôi thì muốn nói, nhưng Linh lại chẳng hề đả động tới.

-Xin lỗi vì không dự lễ tốt nghiệp. – Tôi lên tiếng – Thực ra mình chẳng bận gì đâu, chỉ nói dối thôi.

Linh gật đầu:

-Mình biết chứ. Vì Tùng giận mình phải không?

-Ừ.

-Thế bây giờ còn giận nữa không?

-Có.

Linh cười:

-Con trai gì mà thù dai thế?

-Nếu Linh làm bạn gái mình, mình sẽ không thù dai nữa. – Tôi trả lời.

Linh nhìn tôi, tôi nhìn em. Sau nhiều tháng lạnh nhạt, đây là lần đầu
tiên chúng tôi nhìn nhau lâu đến vậy. Và lần đầu tiên sau mười một năm,
tôi dám nói ra những gì mình nghĩ. Trong giờ phút cuối cùng của thời kỳ
đại học, tôi không muốn để ấm ức trong lòng nữa.

Linh cúi đầu không nói gì. Một lát sau, em chợt mỉm cười:

-Mình quen nhau từ hồi cấp hai, đúng không? Giờ… gần mười một năm rồi đấy.

-Thì mình đã chờ gần mười một năm rồi. – Tôi đáp.

Linh lắc đầu:

-Thực sự là… mình không muốn vậy. Mong Tùng hiểu cho mình.

Vậy là cuối cùng, Hoa Ngọc Linh đã có câu trả lời cho tôi. Thực ra tôi
đã dự tính câu trả lời này của em từ lâu. Khi con gái có cảm tình với
con trai, tự họ sẽ có biểu hiện rõ ràng chứ chẳng đợi tôi phải hỏi hay
gợi ý thế này. Nhưng tôi vẫn muốn biết lý do thực sự mà Linh từ chối
tình cảm của mình. Tôi hỏi:

-Nói cho mình biết tại sao, được không?

Linh lắc đầu:

-Nhiều… nhiều lý do lắm. Lúc khác mình nói, được không?

Em rút điện thoại và cắm tai nghe, đoạn đưa cho tôi một bên tai. Linh
bấm bấm một hồi, những giai điệu quen thuộc từ thuở xa xưa vang lên
trong tai tôi. Tôi nhớ đã từng nghe bài hát này ở đâu đó, song không thể nhớ tựa đề của nó. Linh cười:

-Unwell của Matchbox 20, ngày trước mình tặng đĩa này cho Tùng rồi, nhớ chứ?

Tôi “à” lên một tiếng. Linh tiếp lời:

-Mình sẽ nói, nhưng không phải là bây giờ, mình hứa. Nhưng thực sự là mình xin lỗi vì mấy chuyện thời gian qua.

Tôi gật gật đầu:

-Rồi rồi! Mình cũng có lỗi. Hình như chúng ta chưa hiểu nhau lắm, đúng không?

Chúng tôi cùng cười và cùng tận hưởng giai điệu của Unwell. Như một cách giải tỏa nỗi lòng, Linh bắt đầu hát. Em vẫn hát hay như ngày nào và tôi thấy tiếc khi em không theo đuổi nghề ca sĩ.

Tuổi trẻ có quá nhiều điều để nói, nhưng lạ