
ũng chẳng bình luận chi nữa vì chúng nó đã quen
vận số nhọ hơn mõm chó của tôi. Vả lại, sự thể đã rồi, chúng nó nói nữa
chửi nữa cũng chẳng thể thay đổi điều gì. Chỉ duy thằng Choác có vẻ ngạc nhiên. Nó không nghĩ sau chừng ấy thời gian, Hoa Ngọc Linh đối xử với
tôi như một người bạn. Nó cũng tin rằng tôi có thể đến với Linh mà không hề gặp trở ngại.
-Đáng ra mày nên tỏ tình sớm hơn! – Thằng Choác nói với tôi – Đúng là trâu chậm uống nước đục mà!
Tôi chép miệng chán nản:
-Thì chính mày bảo cứ từ từ còn gì nữa? Mày bảo cái Linh rắn chắc như cứ điểm Điện Biên Phủ, công phá từ từ mới được, đúng không?
-Thì tại tao không biết có thằng khác đang cưa nó. – Thằng Choác nói – Mày ở gần nó thế mà không biết thằng khác theo đuôi nó à?
-Bạn thì bạn chứ tao có phải mẹ nó đâu mà biết thằng nào cưa nó? Mà tao thề mẹ nó cũng không biết luôn!
-Kể ra thằng kia cũng tài, có một tháng là xong phim. Mày nghiến răng nghiến lợi mười tháng mà đếch xơ múi nổi!
Thằng Xoạch im lặng từ đầu nãy giờ bỗng xen vào:
-Thôi chuyển qua con khác đi. Vợ tao có con bạn, trông cũng được, mày
thử tán nó xem? Mày chuyển đối tượng được rồi. Nói thật, nếu là mày thì
tao nghỉ sau ba tháng! Chẳng hơi đâu mà mười tháng cả!
Thằng Choác cũng đồng tình với quan điểm đó. Nó khuyên tôi nên từ bỏ Hoa Ngọc Linh và tìm cô gái khác. Ban đầu, tôi cũng gật gù nghe theo chúng
nó. Cuộc đời đại học của tôi còn hai năm nữa mới kết thúc (trong trường
hợp tôi không nợ môn nào), nếu cứ bám vào một người con gái, tuổi trẻ sẽ phí hoài vô ích. Cứ tưởng tượng bạn đang tản bộ trong vườn hoa mà chỉ
chăm chú một bông hoa, bạn sẽ không thấy những bông hoa khác đẹp hơn,
không có cơ hội hái hoa, thậm chí là đập chậu cướp hoa… tôi đang lảm
nhảm đấy, đừng để ý! Tóm gọn vấn đề là tôi nên quên Hoa Ngọc Linh.
Ngay hôm sau, tôi bắt đầu chiến dịch lãng quên Hoa Ngọc Linh. Tôi để ẩn
nick Yahoo! (và nhìn nick em online), không nhắn tin rủ em đi café hay
xem phim (thực chất là đợi chờ em nhắn tin trước). Nhưng chỉ sau một
tháng hai ngày và ba tiếng, tôi lại quay về nếp cũ. À, tiện nói luôn,
tôi đã hủy ý định cưa cẩm cô nàng mà thằng Xoạch giới thiệu. Tôi cũng
chẳng biết mặt cổ ra sao bởi tôi luôn nay hẹn ngày mai, mai hẹn ngày kia mỗi khi thằng Xoạch đề cập chuyện hẹn hò. Tôi chưa chuẩn bị tinh thần
cho một mối quan hệ khác, một cô gái khác.
Tôi chưa sẵn sàng…
Bạn có thể chê tôi thiếu ý chí, nhưng ai từng yêu đơn phương đều hiểu
thời gian là thứ cực kỳ đáng ghét. Nó ngăn cản ta đến với người mình yêu và tệ hại hơn, nó khiến ta không thể quên người ấy. Hoa Ngọc Linh, Hoa
Ngọc Linh… thời niên thiếu của tôi gọi cái tên đó, vui vẻ hay điên khùng cũng vì nó. Nói quên là quên? Sao dễ thế được?
Vậy là Hoa Ngọc Linh vui vẻ yêu đời bên cạnh người em yêu, còn tôi vẫn
âm thầm theo dõi em, như một gã hề nấp trong bóng tối ngắm nhìn nàng
công chúa của mình. Thi thoảng, em cũng hỏi han tình hình của tôi, tất
cả đều qua Yahoo!, điện thoại thì hầu như không liên lạc. Con gái khi có người yêu thì hay xao nhãng bạn bè, mà tôi lại là bạn của em mới đau
đời! Thua trận chốn tình trường, tôi tiếp tục cuộc sống thường nhật.
Sáng đi học, chiều về ngủ hoặc đi chơi cùng mấy thằng bạn, tối ngồi vẽ.
Những lúc ngồi không, tôi nhìn vào màn hình điện thoại và chờ đợi trong
hi vọng. Nhưng đợi mãi, đợi tới hết năm hai, chẳng có ông bụt bà tiên
nào hiện lên giúp tôi cả.
Học kỳ hai đại học đã chán thì chớ, kỳ nghỉ hè sau đấy cũng chẳng khá
hơn. Nguyên do là bởi Facebook. Món này nhập khẩu về Việt Nam hồi năm
2009, nhưng do dân tình bản xứ còn lưu luyến Blog 360 nên chưa vội dùng
ngay mà chuyển sang 360 Plus. Có điều 360 Plus lại quá lòe loẹt và rối
mắt nên sau năm 2010, mọi người đổ xô xài Facebook như zombie cắn mồi.
Thằng này có một đặc điểm mà đám Blog 360 hay 360 Plus không bì nổi:
upload và chia sẻ ảnh. Thiết nghĩ người ta nên trao giải Nobel, sau đó
kết tội tù chung thân cho thằng cha nào nghĩ ra tính năng này. Mùa hè
năm đó, mỗi lần vào Facebook của Linh, hàng chục bức ảnh đi phượt của em lại đập vào mắt tôi. Em chụp một mình thì ít, chụp với người yêu em thì rõ nhiều. Khốn nạn thay, trong mọi bức ảnh, thằng cha Trung trí thức
kia đều cười toe toét. Hắn cười vì có bạn gái, cười thẳng vào mặt tôi –
thằng trâu chậm uống nước đục. Hắn như nhân viên cửa hàng đồ ngọt ném
vào mặt tôi hàng chục chiếc bánh GATO cỡ lớn – loại đặt tiệc cho mười
người ăn. Ăn nhiều GATO quá, bụng của tôi thở ành ạch vì ghen tức, miệng thì lảm nhảm: Đan Mạch, Đan Mạch. Thành thử mỗi lần ăn xong, tôi phải
nghe nhạc cho dễ tiêu. Hai giờ sáng, nhìn trời đêm, trong giọng ca khắc
khoải và tiếng bass trầm đục của bản nhạc “To bid you farewell”, tôi cảm giác nhẹ nhõm phần nào. Âm nhạc của Opeth luôn là liều thuốc tốt cho
những thằng đàn ông thất tình.
I stand motionless
In a parade of falling rain
Your voice I cannot hear
As I am falling again
(Tôi trở nên vô hồn
Trong