
đành cáo từ
Minh Anh bước đi một cách lung túng rồi lướt qua người Hạo Phong,anh nắm lấy bàn tay cô:” đừng đi!”
Rồi anh quay sang nói với ông bà Trần:
-Cô ấy là con dâu tương lai của ba mẹ!
Mắt ông Trần hiện tại trong trạng thái mắt chữ O mồm chữ a + them Bà Trần mới đi tới trong trạng thái ngất xỉu.Hai ông bà còn tưởng mình sẽ không còn cơ hội bế cháu nhưng với tình hình này thì…sớm muộn cũng có một đứa.
Bà Trần níu tay ông Trần lại nói nhỏ:
-Cuối cùng cũng có cơ hội rồi, đừng bỏ lỡ làm gì!
Nói rồi Hai ông bà qua sang Minh Anh ,nắm lấy tay cô:
-Chết thật,ba mẹ thật xin lỗi con,con thong cảm,do ba mẹ không biết con là con dâu.-Hai ông bà nói một câu rất củ chi là củ chuối.
Minh Anh sững sờ trước điệu bộ khác thường của hai ông bà,quay sang nhìn Hạo Phong thì thấy anh đang khẽ mỉm cười.
Ông bà Trần dìu Minh Anh đi lại chỗ Hạo Phong, điệu bộ rất ân cần:
-Hai con cứ nói chuyện đi,hai ông bà già chúng ta sẽ đi chuẩn bị thức ăn.-nói rồi hai ông bà vừa đi vừa cười khúc khích.
Minh Anh đang chuẩn bị đi theo giải thích thì Hạo Phong đã nắm chặt tay cô ôm vào long,Hôn nhẹ lên mái tóc cô:
-Cứ kệ họ đi!
-Nhưng…Minh Anh ngúng nguẩy
-Không nhưng gì cả!
***
Tối hôm đó….
BỊCH…một tiếng động vang lên chiếm giữ sự tĩnh lặng trong căn nhà.Minh Anh mệt mỏi rã rời cả tay chân khi khiêng một đống đồ về nhà,tiếng ô tô nhà họ Trần lái đi trong đêm,gương mặt tuấn dật nhìn ướt qua cô rồi cũng chịu rời đi.
-Mệt thật mà!Hai bác ấy thật là,cho một đống đồ thế này mình ăn làm sao hết được.-Minh Anh vừa mệt mỏi vừa mừng thầm,cảm giác giống như một giấc mơ vậy,”Hạo Phong nói mình là con dâu tương lai nhà họ trần sao,thật không thể tin nổi!”
Gì Trần từ trong nhà đi ra,vẻ mặt mừng rỡ:
-Minh Anh,có ai vừa đưa con về àk?
Minh Anh đỏ mặt:
-Đâu có,làm gì có ai đâu gì?
Gì Trần lườm yêu:
-Con giấu gì đúng không,có bạn trai mà không cho gì biết nha.Thôi,con vào nhà ăn tối đi.
Minh Anh còn đang định giải thích thì gì Trần vội kéo cô vào bàn:
-Con mau ăn nhanh đi,gì đi làm việc đây.-nói rồi gì Trần đi xuống bếp
Gì Trần vừa đi vào bếp,liền điện cho một người:
-Alô,bà chủ àk?
-Có chuyện gì hả chị?Minh Anh nó bị làm sao àk
Gì Trần vui mừng:
-Minh Anh có sao ák bà chủ,hình như Minh anh có bạn trai rồi đó!
-Thật hả?- Đầu dây bên kia vui mừng.
-Dạ.Tại dạo này tôi thấy cô chủ ra ngoài nhiều hơn rát nhiều,không khép mình như trước nữa.Với lại tôi còn thấy có người còn đưa cháu đến trường nữa kìa
-Ừk,tôi biết rồi,cảm ơn chị.- Đầu dây bên kia hớt hải
-Nhưng có một điều tôi rất thắc mắc-Gì Trần mang giọng khó hiểu.
-Hả?- sự hồi hộp xen lẫn hoang mang ở phía đó
-Tại sao mỗi buổi tối,Minh Anh hầu như đều gặp ác mộng,cứ hễ một hồi lại nói luyên thuyên cái gì mà anh Hạo Phong gì gì gì đó,lúc sang dậy lại quyên hết sạch trơn.-Gì trần kể lể
-được rồi.Tôi cúp máy đây.
***
Kết thúc cuộc trò chuyện đó,người phụ nữ đó gọi tiếp cho một người:
-Minh Khang àk,con biết có chuyện gì đã xảy ra với em con không?
-Là chuyện gì tức là chuyện gì hả mẹ?-Một giọng nười con trai đầy vẻ nụng nịu.
-Đây không phải lúc đùa đâu.Con lo mà theo dõi em con thật kĩ vào,xem con bé giao tiếp với ai mà tại sao nó lại nhớ đến chuyện đó.Con bé mà hồi phục trí nhớ kiểu gì cũng tìm Hạo Phong cho coi.Con nữa, đừng có suốt ngày dính chặt tới con bé không rõ nguồn gốc kia nữa,rõ chưa?
Đầu dây bên kia nghiêm túc hẳn lên:
-Vâng,con xin tuân lệnh Trần phu nhân.
-Tốt.
***
Ngày hôm sau,một ngày nắng dịu nhẹ xóa đi bao phiền muộn trong long mỗi người,nhưng không xoa dịu được sự buồn ngủ tột cùng của cô bé mang tên Nguyễn Minh Anh.
-MINH ANH,DẬY MAU.SẮP TRỄ HỌC RỒI CON!-Gì Trần một tay nắm tay,một tay nắm chân Minh Anh,lôi dậy.
-Con không dậy đâu,cho dù có sập trời con cũng không dậy-Minh Anh vùng vẩy tay chân tiếp tục ngủ.
-Trời ơi con bé này,có phải con muốn gì mach mẹ con không?-Gì Trần cười khổ
-Gì sẽ không mach đâu,con chắc chắn.-Minh Anh mắt lim dim.
Dì Trần không còn cách nào khác bèn gọi:
-Anh con đến kìa.
Nhắc đến chữ anh,dây thần kinh nhạy cảm của cô lập tức hoạt động hết công suất,theo phản xạ cô bật dậy,lao nhanh vào nhà vệ sinh làm VSCN rồi mặc vội quần áo đi học vào.Bước ra khỏi phòng,cô mới phát hiện ra mình bi lừa.
-Dì Trần,gì lừa con nữa phải không?-Minh Anh làm bộ giận dỗi.
-Xin lỗi con,gì không còn cách nào khác ngoài cách đó.-Gì Trần bất lực.
Minh Anh đi xuống nhà,vừa đi vừa thở dài:”Phải chi có hai ở đây thì tốt quá,mình sẽ được nói chuyện với hai, được chơi với hai, được đi ăn kem, đi công viên.Nhưng hai đang ở nước ngoài thì làm sao mà thực hiện được.”
Cô buồn bã đi xuống ăn sang rồi dậy chào gì trần đi học,dì Trần cũng buồn thay cho cô.
Vừa bước ra đến cửa,cô đã thấy chiếc xe đen quen thuộc của Hạo Phong đỗ ngay trước cửa,cô ái ngại nói:
-Hi,Hạo Phong,anh đến đây làm gì vậy?
Hạo Phong đang đọc tờ báo kinh tế nghe thấy tiếng cô liền quay mặt ra:
-Đón em.
Minh Anh ngạc nhiên vì sự dịu dàng trong ánh mắt của Hạo Phong dành cho mình,không còn như tảng băng trôi trong mắt anh sự lạnh lung ngày nào nữa,cô vô cùng vui mừng.