
ục rung chuông đổ tin nhắn
đến. Tâm Lan khẽ nhếch đôi môi cong bật cười. Những dòng nước mắt lại
nối đuôi nhau chảy dài và thấm vào lớp gối bông. Hoàng Minh như run lên
và tỉnh lại sau khoảng thời gian mơ hồ và buồn thảm. Anh đưa cái nhìn vẻ đầy mệt mỏi về thứ đồ vật vô tri vô giác đang nằm trên mặt bàn gỗ. Cánh tay anh cố vươn ra để với lấy. Anh thừa hiểu là ai vừa gửi tin nhắn đến vào lúc giữa đêm khuya. Từng giây đồng hồ tích tắc nhích qua, anh không biết phải nói gì đây nếu như Tâm Lan ngoảnh đầu nhìn lại.
Chân mày Hoàng Minh cau có lại. Hai bên thái dương đập liên hồi. Anh cảm thấy vô cùng căng thẳng.
- Sẽ rất mất lịch sự khi em đụng vào điện thoại của người khác.
- Người khác là ai? – Tâm Lan quay nửa người lại và đắng giọng. – Là chồng của mình ư?
- Mỗi người có một khoảng riêng tư. Đã bao giờ, anh dò xét điện
thoại và hỏi xem em đã làm gì hay đi cùng với ai chưa? Em phải tôn trọng anh chứ? – Hoàng Minh vẫn cố tìm ra một lý do phù hợp để bao biện trước việc làm sai trái của mình.
- Đúng. Khoảng riêng tư đó là việc anh ngoại tình và lén lút với chị ta.
Tâm Lan cảm thấy tức ngực, bàn tay cô vo tròn lại và tự đấm vào ngực
mình, từng nhát, từng nhát để trấn an và kiểm soát cảm xúc của bản thân. Một Lê Hoàng Minh mà cô đã từng yêu, từng chung sống suốt bao nhiêu năm qua vì sao lại trở nên như thế?
Hoàng Minh lúng túng. Anh không biết phải tiếp tục câu chuyện làm
sao. Anh nên giữ im lặng, anh cho rằng Tâm Lan sẽ mệt mỏi vì nước mắt và rồi cũng thiếp đi sau một lúc nữa. Nhưng nước mắt của Tâm Lan vẫn không ngừng chảy, nó mặn hơn muối và đang tràn vào vết thương lòng của anh.
Đắng và xót vô cùng.
- Em tôn trọng anh, xưa nay em luôn tôn trọng anh trong tất cả mọi việc. Còn vì sao anh không kiểm tra điện thoại em ư? Nực cười. Em có
ngoại tình đâu, điện thoại của em chỉ biết đến bố mẹ nội – ngoại, chỉ
biết đến ông chồng đang lén lút ngoại tình với người cũ năm xưa, chỉ
biết đi làm về rồi đón con và nấu cơm, dọn dẹp, chỉ biết từ chối tất cả
những lời mời mua sắm hay ăn uống của bạn bè. Như vậy là em sai hay sao?
Tâm Lan òa khóc. Hoàng Minh để mặc. Mưa đêm chợt đổ ào ào.
Tâm Lan ngồi thẳng người dậy và nhìn anh. Hoàng Minh ngồi ngay trước
mặt cô và im lặng. Mặc cơn gió ngoài kia đang thổi mạnh khiến hai cánh
cửa sổ va đập vào nhau phát ra những tiếng kêu chát chúa. Mặc cơn gió
phũ phàng cứ luồn vào căn phòng ngủ mơn trớn hai chủ nhân của chúng
cũng đang tái tê lòng.
Anh không ôm cô, càng không dỗ dành cô như mọi khi.
Cô như đứa trẻ mỗi lúc khóc một to hơn, như sự cầu cứu, van lơn đến
nài nỉ: “Làm ơn, hãy dỗ dành em đi. Làm ơn đi mà. Hay ít nhất cũng chỉ
cần anh ôm em vào lòng thôi cũng được. Chỉ để em thấy mình bớt cô đơn.”
Hoàng Minh nhìn vợ – người vợ bé bỏng và tội nghiệp của anh, người vợ đẹp đẽ dễ thương khiến anh không dám đụng chạm thêm một lần nữa. Anh sợ điều đó chỉ làm Tâm Lan tổn thương hơn. Những giọt nước mắt lăn dài
trên gò má cô, anh chần chừ hồi lâu rồi cũng đưa tay gạt bỏ nó.
Ngày cưới, anh đã từng siết chặt bàn tay Tâm Lan mà thề thốt rằng: “Bên anh, em chỉ được phép mỉm cười”.
Ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới, anh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của
cô thầm nhủ: “Sẽ không bao giờ anh phản bội em. Sẽ không bao giờ anh làm việc gì có lỗi với mẹ con em.”
Cách đây chưa tròn một tháng, vào ngày sinh nhật lần thứ năm của đứa
con gái, anh ôm cô, ôm con và hôn lên vầng trán của hai người: “Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. Gia đình chúng ta luôn bền lâu, hạnh phúc”.
Vì ai mà những lời hứa kia đã không trở thành hiện thực? Vì ai mà
nước mắt của người phụ nữ Tâm Lan phải rơi xuống? Vì ai mà anh trở thành người đàn ông phản bội?
- Sẽ không đáng đâu, Tâm Lan. Nhất là những giọt nước mắt cứ rơi mãi vì anh như thế.
Không chờ đợi như mọi khi, không chờ vòng tay của người chồng dang
rộng, Tâm Lan ngay lập tức chủ động nép người vào lòng anh. Nhưng cô cảm nhận được hình như anh cố tình né tránh và khẽ đẩy cô ra. Cô càng ghì
người mạnh vào anh. Cái khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau vài
centimet mà sao thấy lạnh quá, trống rỗng quá. Cái khoảng cách ấy vừa đủ để một cơn gió thổi đến, luồn qua, khiến cả hai tâm hồn đều trở nên
băng giá.
Sao bờ ngực anh chẳng còn ấm nóng yêu thương, sao vòng tay anh mãi
không chịu ôm siết, sao đôi môi từng ngọt ngào những ngày tháng xưa cũ
nay như trở lên hờ hững đóng băng? Vì sao những đêm qua, cánh tay săn
chắc của anh vẫn là chiếc gối êm đềm nhất, hơi thở của anh vẫn là câu
hát khẽ ru đều đều trong cơn hoan lạc. Vậy mà đêm nay, mọi thứ lại trở
lên xa lạ như chưa từng quen biết, để ngay cả bản thân cô cũng nghĩ mình nhầm tưởng: “Người đàn ông này có phải là Lê Hoàng Minh – chồng của cô
gái tên Ngô Tâm Lan hay không nữa?”
- Chị ấy quay trở lại và anh bỏ rơi em, bỏ rơi con, bỏ rơi tổ ấm của mình ư?
- Anh xin lỗi.
Những ngón tay Hoàng Minh vẫn run rẩy gạt nước mắt trên khuôn mặt
nhợ