
ột sự ấm áp vô cùng.
- Lẽ ra, em không nên nói dối anh. – Tâm Lan tròn xoe mắt nhìn
anh, dường như câu trả lời trước đó của cô đã thất bại rồi. – Em phải
trả lời rằng, em run rẩy tại bởi vì… em đang ngồi cạnh người em yêu… và… người đó cũng yêu em.
Hai bên bầu má Tâm Lan bừng bừng đỏ, cô mở cặp mắt như to hơn nữa nhưng tránh cái nhìn về phía anh.
- Anh say rồi, đừng nói nhảm như thế chứ? Em về trước nhé, anh
cũng nên về đi. Thực ra là, em đến gọi anh về để xem đốt lửa trại. – Vừa nói, cô vừa nhìn đồng hồ và đứng dậy. – Anh thấy không? Trễ quá rồi,
chỉ còn vài giây nữa là qua ngày mới rồi đây này. Về thôi. Nhanh nhanh
về thôi…
Vừa đứng lên, đôi chân cô đã thấy cứng đờ và chỉ muốn qụy xuống ngay
lập tức. Đang cố gắng nhấc chân để chuẩn bị cho bước đi đầu tiên, tay
Hoàng Minh đã chạm được tay cô và giữ lấy. Giọng anh rất ấm áp, vô cùng
ngọt ngào, xen lẫn cả nét tinh tế của sự dịu dàng, và một chút huyền bí ở người đàn ông đĩnh đạc: “Phải chờ anh về cùng nữa chứ. Ở trên đỉnh đồi
nửa đêm nửa hôm một mình thế này, anh sợ ở đây sẽ có ma lắm…”.
Giữa buổi đêm trăng sáng rõ nét đến mức người ta có thể nhìn thấy
từng sợi tóc vương bay phất phơ trong gió, cô vừa xoay người lại đã ngã
nhào về phía anh còn ngồi đó. Không phải cô cố ý, càng không phải anh cố tình lôi kéo mạnh, chỉ vì cô đã đi tìm anh hết con đường này đến con
đường khác, rồi lại leo từ dưới lên tới đỉnh đồi. Một cô gái thành phố
được nuông chiều từ nhỏ mà phải hành hạ bản thân như thế chỉ để đi tìm
“một trái tim bị thất lạc” giữa núi đồi quả là đáng ngưỡng mộ. Khi tiếng “xin lỗi” từ miệng cô chưa kịp cất lên, thì đôi môi cay nồng vị rượu
của anh đã chạm vào môi cô.
Đã có rất nhiều lần, Tâm Lan bắt gặp Hoàng Minh ngồi thẫn thờ, có lẽ
là anh đang nhớ thương hay mơ mộng như buổi đêm hôm nay. Cô cũng đã từng ước là được ngồi dựa vào vai anh, cùng trò chuyện, cùng đếm sao, cùng
chia sẻ. Cô cũng đã từng ước, nụ hôn đầu đời của mình sẽ chỉ dành cho
riêng anh, vào cái ngày anh thủ thỉ: “Tâm Lan! Hãy làm bạn gái của anh
nhé! Chuyện của Kiều Thanh đã qua từ lâu lắm rồi…”. Nhưng ngày hôm nay,
hành động đó đã đến quá vội vàng, cô chưa sẵn sàng tâm lý, đôi môi cô
cứng đờ và cần phải đẩy anh ra ngay lập tức. Khi miệng cô mấp máy chuẩn
bị nói: “Anh say rồi”, chữ “Anh…” mới kịp thốt ra thì ngay lập tức nụ
hôn cuồng nhiệt của anh đã cuốn được đôi môi cô đi theo, cuống quýt.
Cùng theo đó, vòng tay anh như siết chặt hơn lấy vòng eo thon nhỏ của
cô. Thân hình cô gọn lỏn trong vòng tay anh vào thời khắc đáng nhớ ấy…
Cơn gió đêm trên đồi núi vẫn thổi xào xạc xuyên qua từng kẽ hở dưới
trần gian. Hơi lạnh về đêm vẫn đều đều trút xuống làm ướt phiến lá và
rải đều sương ẩm lên từng nụ hoa hay những bông cánh mỏng. Ánh trăng đêm tròn chằn chặn và chiếu rọi những tia sáng ấm áp soi rõ từng đường nét
đẹp đẽ trên khuôn mặt của đôi nam nữ này.
Đôi mắt Tâm Lan vẫn căng tròn không kịp khép lại. Cô chỉ biết đôi môi mình như đang mềm ra vì được “tưới” những yêu thương. Cô đủ tỉnh táo để biết môi anh đang sáp sát lấy đôi môi cô. Tâm Lan còn cảm nhận được cả
hơi thở gấp gáp trong từng cử động vô cùng xa lạ đối với chính bản thân
đang xuất phát từ đôi môi anh. Cơ thể cô dần trở lên nóng ran, hai bên
bầu má đỏ ửng, bên lồng ngực trái đập rộn ràng… Nhưng chẳng phải cô đã
từng “ước muốn” đấy thôi? Cô nghĩ thầm, “mình biến thành con ngốc trong
vòng tay vững chắc đang siết chặt, mình biến thành cô gái được yêu trong những cử chỉ yêu thương dài bất tận của trái tim không ngừng thổn thức
nơi anh…”. Rồi đôi tay cô run rẩy vòng qua cổ anh, và ôm lấy…
Bao nhiêu kìm nén, sự im lặng, sức chịu đựng, nỗi trông mong… đều ứa ra hóa thành nước mắt.
Vạch kim đồng hồ vừa nhích qua 0h…
Và như thế, họ đã xích lại gần bên nhau hơn.
***
“Anh chói chang, rực sáng và đẹp đẽ như mặt trời
Em hiền hòa, tỏa sáng, dịu dàng như ánh trăng
Anh long lanh, buông thứ ánh sáng lành
Em lấp lánh, bé nhỏ và ẩn nấp sau anh”.
Hoàng Minh lẩm bẩm lại bốn câu thơ mà Tâm Lan và anh đã đối đáp với
nhau trong một buổi đêm sau nụ hôn bất ngờ mà cả hai không hề chủ động.
Nhưng chắc chắn duy nhất một điều rằng, cả hai đều đã ước muốn điều đó
từ rất lâu.
Đêm hôm nay, ánh trăng đó lại làm anh nhớ về Tâm Lan, về đứa con gái
đáng yêu với bầu má phính và đôi môi màu mận đỏ. Bản thân anh như tự bó
buộc mình vào một vòng luẩn quẩn của cuộc sống: anh không hề biết mình
cần gì, muốn gì. Anh càng không dám đối mặt với một sự thật rằng, mình
ngoại tình, mình vứt bỏ vợ đẹp lẫn con ngoan.
“Em đang ngắm trăng. Nó làm em nhớ về những tháng ngày đã có anh bên cạnh” .
Tâm Lan tựa mình bên song sắt cửa sổ, chiếc điện thoại hững hờ trên
tay vừa gửi đi những dòng tin nhắn. Ngón tay áp út của cô đưa lên đôi
môi khô ráp của, lướt qua lướt lại. Gò má cô ướt sũng một vùng nước mắt. Không biết đến bao giờ, đôi môi cô mới mềm lại được như ngày xưa?
“Em có cho rằng anh là một thằng k