
nh là cô nha, cô không nói anh nhiều chuyện làm cái gì. Không lẽ muốn truy ra để làm khó cô? Thận
trọng đáp: “Là tối qua nấu nước nóng tắm bị bỏng”.
Hương phi thanh âm cao hơn mấy phần, trong giọng nghe như châm biếm: “Nói dối giỏi đến
vậy rồi à? Lúc nãy bác sĩ có nói với tôi, vết thương cô bị nhiễm trùng
chính vì bỏng nước thịt mở không xử lý ngay đấy!”
Yến Linh nghe
vậy thì biết anh đã nắm được manh mối nào đó. Tên này quả nhiên lợi hại, lần nào cô nói dối cũng bị vạch trần. Không biết do hắn lão luyện hay
cô không có năng khiếu nói dối nữa. Cô thăm dò: “Nếu tôi nói thật anh
phải hứa không đuổi việc tôi. Còn nữa, không tăng thêm nợ”.
Còn
dám ra điều kiện, cô gái này hết lần này đến lần khác vi phạm nguyên tắc của anh. Anh còn lạ gì cô, khi cô làm sai thì sẽ có biểu hiện này. Thờ ơ nói: “Còn phải xem sai như thế nào? Tuy nhiên nếu cô nói thật tôi sẽ
cân nhắc, bằng không thì cũng nên về nhà xếp hành lí đi”.
Yến Linh biết là cô thua rồi, trước mắt anh vốn cô không thể thương lượng đành
nói thật. Cô cũng không dại dột mà giảm bớt sự thật đôi chút: “Tôi hôm
qua định làm phụ ở một quán phở, lần đầu không quen nên vô ý bị đổ nước
súp lên tay. Mọi chuyện là như vậy”.
Cô gái này mỗi lần đều như
vậy, nếu không phải do vô ý thì chính là không may. Chẳng lẽ bản thân cô một chút quan sát, một chút cẩn thận cũng không có? Lại nghĩ anh lo cô
chịu cực khổ nên sắp xếp cô về sớm, có phước không hưởng lại đi làm
thêm, thật là hết nói. Cất giọng nghiêm khắc hỏi: “Lương công ty trả còn không đủ cao sao? Cô cần nhiều tiền để làm cái gì?”
Yến Linh phân trần: “Không phải tiền lương bị anh trừ hết vào nợ sao? Tôi đã tốt
nghiệp không thể mãi xin tiền gia đình, chỉ là thêm kiếm chút tiền tiêu
xài thôi”.
Hướng Phi vỡ lẽ xong thấy bực mình. Anh bảo cô làm cho
anh một năm trả nợ, có nói không phát lương cho cô sao? Tự mình suy diễn rồi làm toàn chuyện ngốc nghếch. Anh quyền hành nói: “Từ nay về sau
không được về sớm, ở lại tăng ca cùng tôi. Còn nữa, chỗ đang làm nghỉ
ngay”.
Yến Linh nghe anh nói vậy biết chuyện này đã qua. Trong
lòng có hơi rầu rĩ. Cô mới đi làm thêm một tuần đã nghỉ, coi như công dã tràng. Nhưng tên ác bá này đã nói vậy có muốn làm khác cũng không được.
Những ngày tiếp theo mặc kệ Yến Linh luôn miệng từ chối. Người nào đó vô cùng nhiệt tình mỗi ngày ba bận thoa thuốc cho cô. Yến Linh tuy thấy không
cần nhưng nghĩ kỷ thấy mình có người phục vụ cũng tốt, nên tranh thủ
ngược đãi hắn.
Thế là vài lần cô lại khó khăn chê anh chân tay
vụng về, con người thô bạo làm cô đau. Hướng Phi cũng không biết đầu có
bị ngập nước hay không? Những lúc đó chỉ nói “đau lắm sao?” hay “Tôi sẽ
nhẹ nhàng hơn”.
Nếu như Yến Linh có một chút sâu sắc, một chút
nhạy bén, một chút thông minh chắc chắn sẽ nhận ra, thái độ của anh ân
cần, không phải là cách cư xử của ông chủ đối với nhân viên, càng không
phải là của một người đang dụng tâm trả thù. Rõ ràng một điều, ánh mắt
anh lúc này đầy vẻ ôn nhu và yêu thương.
Mới đó Yến Linh đã làm ở Hướng Đông hơn hai tháng. Trúc Nhi hiện tại
cũng đã về nhà bị cha mẹ bắt ép thế là phải đến phòng răng của họ làm
thu ngân. Trong lòng Trúc Nhi thầm mặt niệm cho bốn năm đại học của mình lãng phí. Chính là nhân tài không được trọng dụng.
Cách vài ngày Trúc Nhi không nhịn lại gọi điện thoại cho Yến Linh than thở một lần,
tình trạng này kéo dài đã hơn một tháng. Yến Linh nghĩ cô cũng sắp trở
thành bác sĩ tâm lí nghiệp dư rồi.
Gần đây có một vấn đề lớn phát
sinh, chính là chuyện của Thảo Nguyên. Người cha của Thảo Nguyên cứ nghĩ đã mất từ năm nào, nay “oành” một tiếng xuất hiện như chui ra từ trong
quả thị. Cái này là theo mô phỏng của Trúc Nhi thực tế thì cha của Thảo
Nguyên đường hoàng bệ vệ bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng, láng bóng.
Chuyện năm xửa năm xưa nào ai hiểu rõ đã phát sinh những chuyện gì, chỉ thấy
tâm của mẹ Thảo Nguyên qua thời gian lạnh như tro tàn, mà cha của Thảo
Nguyên cũng không có ý nối lại đoạn tình đã đứt.
Qua bao năm tìm
kiếm, ông Nguyên Hưng (cha của Thảo Nguyên) chỉ mong gặp lại con. Lần
đầu nhìn thấy Thảo Nguyên ông vô cùng xúc động, tình cảm như nước thủy
triều, trong một lúc vô cùng mãn nguyện.
Mẹ của Thảo Nguyên cũng
không cấm đoán, bao năm nay những nổi đau trong quá khứ chỉ còn là vết
sẹo mờ. Tuy là đôi lúc sờ vào có chút hoài niệm nhưng đau đớn thì đã
hết. Đối với ông Nguyên Hưng bà rộng lòng cho Thảo Nguyên nhìn cha.
Khó xử nhất vẫn là Thảo Nguyên, từ nhỏ trong tiềm thức người cha đáng kính
đã mất. Nay bất ngờ xuất hiện mang theo những lời giải thích cho những
sai lầm trong quá khứ. Ông vì sự nghiệp bỏ rơi hai mẹ con cô, bây giờ
trở thành người thành đạt muốn quay lại bù đắp, liệu có bù đắp hết những đau khổ mà thời gian qua hai mẹ con cô đã chịu đựng.
Thảo Nguyên
tuy bề ngoài chững chạc hơn bạn bè cùng trang lứa nhưng nội tâm yếu ớt.
Thực tế, bản thân nay không được khỏe mạnh như người thường. Chân cô do
di chứng củ