
hình. Thực thương tâm.”
“... A Cửu.” Nói xong lại
thoáng nhìn bộ dáng Trì Quy cúi đầu mỉm cười, nháy mắt quẫn bách
đến mức thật muốn Cào tường.
“Tốt! Ha ha. Ngốc manh cho
chị gái sờ một cái. Thật vui khi được nghe giọng của cậu thật là
một liều thuốc chữa bệnh hữu hiệu a ha ha!”
“... ”
“Khụ khụ, cái kia, Ngày
nắng bảo bối, cậu hiện tại, ách, ở trường học sao?”
“... Không. Tôi ở bên
ngoài. Có chút việc cho nên.”
Chưa nói xong đã nghe đối
phương kích động kêu lên một tiếng, Tô Nhiên bị dọa đến còn chưa biết
phản ứng thế nào, vốn dĩ đại thần vẫn ngồi ở trên ghế cười mà
không nói gì đã bước tới, từ trên tay mình lấy điện thoại đưa lên
nghe.
“Alo, không cần nói bóng
nói gió, là tôi.”
“Gào khóc a tuy rằng đã
muốn đoán được nhưng mà... Lòng tôi bấn a, nó rung rẩy như sàng cám,
nó hỗn độn như tóc rối, nó.”
“Cô cũng sắp như thế
rồi.” Trì Quy thở dài hết cách.
“Đệt, ai bảo ông cả buổi
chiều đi ăn cơm cũng không có một chút tin tức! Bà đây còn không phải
lo lắng Cho sự an toàn của Ngày nắng bảo bối nhà chúng ta hay sao,
ngơ ngác như vậy ngốc nghếch như vậy, nếu bị người nào đó dụng tâm
kín đáo rắp tâm bất lương khi dễ thì làm sao bây giờ.”
“Cô là đang nói mình sao?
Ừ, Coi như cũng tự biết mình.”
“Bà nói ai trong lòng tự
biết, nói thừa.”
“Cô nếu không có chuyện
khác, tôi cúp đây.”
“Đừng!! Đệt, Tiểu Trì ông
còn dám làm thật sao!! Ông dám sao!! Thay ông ngàn dặm se mối nhân
duyên quanh co trắc trở là ai, chính là kẻ bất tài Cửu cô nương tôi
được không!! Nếu tôi không có ánh mắt thông tuệ hơn người ông có thể
nào được bảo bối nhà chúng tôi.”
“Kính nhờ cô có thể
khắc chế một chút không, người ở ngay bên cạnh tôi.”
“Tại sao? Cũng không bải
cái gì bí mật - Ê ông đừng nói cho tôi biết ông còn chưa có cái gì
kia với cậu ta a!”
“... ”
“Tôi nói ông sao có thể
yếu như thế! Đây đã là mấy giờ rôi a ông bạn!! Ông nha nếu không được
liền để tôi tự tới a! Tôi đều nhiệt huyết sôi trào rồi được chứ thân
ái!!”
“Này, cô ăn nói chú ý
một chút đi.”
“Mau mau đưa điện thoại
trả lại cho Ngày nắng nhà tôi! Tôi nói với cậu ấy! Thật đó!”
“Ừ, được, tôi cúp đây.”
“Đệt, ê ê, ông đừng - tút
tút tút tút... ”
Người nào đó còn chưa
kịp nói xong câu cuối cùng, trong điện thoại đã vang lên âm thanh kết
thúc cuộc gọi vô cùng quen thuộc.
Một vị đại thần bình
tĩnh mà cúp điện thoại, sau đó quay đầu lại cười cười đưa điện
thoại di động trả lại cho người nào đó vẫn còn có chút hoảng hốt.
Phục hồi lại tinh thần,
tiểu Tô Nhiên đối với di động đỏ mặt, khóc không ra nước mắt a.
“Làm sao vậy, biểu tình kỳ
quái như thế.” Nhìn tiểu Tô Nhiên vẻ mặt như tôm càng vo thành một
nắm, đại thần đứng ở trước mặt cậu cúi đầu nhìn hỏi.
“... ”
(Quần
chúng: Đại thân tôi cá một ngàn cái dây mướp là anh tuyệt đối biết
nguyên nhân! 凸!!)
“Tôi đến đây trước đó A
cửu cũng đã biết.”
Thấy Tô Nhiên vẻ mặt
khiếp sợ ngẩng đầu, ý cười trên mặt Trì Quy càng rõ ràng, “Ý của tôi
là, nếu cậu đang lo lắng chuyện này, như vậy, có thể yên tâm. Cô ấy
đã sớm biết. Trước khi đến đây, đã cùng cô ấy nói qua rồi.”
“!!!!”
“Tôi nói cho cô ấy tôi
muốn đến C thị một chuyến.”
“... ”
Trì Quy nhìn đứa nhỏ đã
muốn đem mình chui vào trong vỏ, hỏi “Tiểu Nhiên, cậu có muốn biết tôi
đến C thị là vì cái gì hay không?”
“Anh không phải nói có
chuyện gấp gì đó sao?” Tô Nhiên ngước mắt nhìn lên, trên mặt vẫn còn phiếm
một tầng đỏ ửng tự nhiên.
“Ừ. Đích thực là chuyện
rất quan trọng, phi thường quan trọng.”
Nói như vậy, Trì Quy
cuối cùng bước tới gần trước mặt tiểu Tô Nhiên, sau đó nửa quỳ nửa
ngồi xổm xuống, đáy mắt một mảnh ôn nhu.
“Cái kia, cậu có muốn
biết chuyện rất quan trọng kia rốt cục là cái gì hay không?”
“... ”
Cho dù không cần nâng mặt
lên, Tô Nhiên cũng biết khoảng cách của mình với đại thần đã muốn
gần đến không thể tin được, âm thanh của Trì Quy, hơi thở của Trì Quy,
mỗi một thứ đều cơ hồ làm cho đại não của Tô Nhiên có cảm giác sắp
hít thở không thông. Thật lo lắng khẩn trương cho nên miệng vô thức mà
mím lại, trong lòng bàn tay đã muốn đổ đầy mồ hôi.
Trong đầu nháy mắt lóe
lên một ý niệm, nhưng sau đó lại bị chính mình nhanh chóng phủ
quyê