
phải nói đùa.
Bất quá.” vươn tay ra chỉ chỉ ly sữa trướC mặt Tô Nhiên, “Cái kia, cậu
xáC định còn muốn tiếp tục khuấy sao? Nếu không uống, sẽ lạnh.”
Tô Nhiên ngẩn người, cúi
đầu mới phát hiện mình từ đầu đến cúi đều không tự giác mà khuấy
sữa đến thật sự tận hứng, mặt nóng lên, vội vàng bưng lên rầm rầm
uống ngay vài ngụm.
“Đừng vội, cẩn thận bị
nghẹn.”
“Ừ... ”
Trì Quy nhìn chăm chú
người đối diện hơn mười giây đồng hồ, giơ tay lên dùng ngón cái lau
lau ở khóe miệng của người nào đó, “Nơi này bị dính.” Vừa lòng
nhìn đến bạn học Tô Nhiên mới vừa rồi vì uống quá nhanh mà yết hầu
có chút ngứa trong nháy mắt hóa thành một con tôm càng nướng.
Một bữa cơm mà người
nào đó cố tình đùa giỡn vô hạn (khụ khụ) cùng người nào đó hoàn
toàn không thể khống chế được khẩn trương quẫn bách cứ thế tiến
hành trong khái trá hơn nửa tiếng đồng hồ.
Aizz.
Tiểu ngốc rất muốn
khóc, đại thần thựC vừa lòng.
Cơm nước xong cũng đã năm
giờ rưỡi, hai người đi dọc theo con đường sắc trời cũng đã tối,
những cửa hàng hai bên đường cũng dần dần sáng đèn.
“HọC trưởng, anh còn có
thời gian rảnh không? Có muốn đến trường học của chúng tôi nhìn một
chút hay không. Nếu anh Có việc bận thì thôi, không sao, hắc hắc, kỳ
thật nó cũng bình thường thôi.”
Người này sao có thể
thiếu tự tin cùng rụt rè đến như vậy chứ, thật sự là rất khó làm
cho người ta không đau lòng a.
Như là đang trấn an, còn
thật sự vô cùng ôn nhu, “Yên tâm, tôi còn đủ thời gian để có thể hảo
hảo tham quan trường học của Tiên Nhiên. Bất quá hôm nay - Tiểu Nhiên
cậu đang vội trở về sao? Nếu không vội, tôi có thể nhờ bạn học Tô
Nhiên đi theo giúp tôi tìm một nhà trọ nào đó lo liệu thủ tục đăng
ký, thuận tiện ngồi nghỉ ngơi một chút.”
“... ”
“Sao?” Tuy rằng vẻ mặt
bình tĩnh, nhưng mà Trì Quy có thể cảm giác được trái tim của mình
tựa hồ bị người nào đó lây bệnh mà đập nhanh hơn vài nhịp.
Một lát sau, Trì Quy
thấy đối phương nhẹ nhàng gật gật đầu, âm thanh có chút không quá rõ
ràng, “Cái kia, tôi gọi điện cho bạn cùng phòng trước đã.”
Trì Quy thuê phòng chính
là phòng đơn tiêu chuẩn, lọt vào tầm mắt là một chiếC giường lớn
thực thoải mái, TV, bàn học, điều hòa đầy đủ mọi thứ, không xa hoa
nhưng ấm áp lịch sự lại tao nhã.
“Tiển Nhiên cậu ngồi
trước đi. Tôi sắp xếp chút đồ, rất nhanh là xong ngay.”
“Vâng, anh bận cứ làm đi,
tôi không sao.”
Trì Quy mang vài bộ quần
áo bỏ vào tủ, áo khoác cởi ra cũng thuận tiện treo lên giá áo, lại
đơn giản sắp xếp lại mấy thứ dùng đánh răng rửa mặt. Tắm xong, thời
điểm từ trong buồng vệ sinh đi ra liền thấy Tô Nhiên vẫn bảo trì tư
thế ngoan ngoãn ngồi ở một góC giường, đầu cúi thấp nên không nhìn
thấy biểu tình trên mặt, nhưng theo động tác ở trên tay, có thể đoán
được phỏng chừng là đang gửi tin nhắn.
“Buổi tối có việc sao?”
Đột nhiên nghe thấy âm
thanh đại thần vang lên, Tô Nhiên vội vàng ngẩng đầu, ý thức được anh
đang hỏi cái gì mặt đột nhiên có chút ửng hồng, theo bản năng nắm
chặt di động, “Không có việc gì không có việc gì, bạn cùng phòng
tùy tiện gửi tin nhắn thôi.”
“Là cái người vừa mới
gọi điện thoại khi nãy?”
“Vâng. Là cậu ấy.”
“Ký túc xá của các cậu
có tổng cộng mấy người?” Trì Quy ngồi xuống một cái ghế rất gần
giường, thực tự nhiên hỏi han.
“Bây giờ có hai người. A,
kỳ thật phải là bốn người, nhưng có một người bị đuổi họC, còn
một người ra nước ngoài du học, cho nên hiện chỉ Còn tôi cùng Trình
Ngạn Thần ở lại.”
“Người kia thế nào?”
“A?” Có chút ngốC lăng
mà ngẩng đầu lên nhìn.
“Tôi là nói bạn cùng
phòng.”
“A. Cậu ấy tốt lắm. Tuy
rằng miệng lưỡi có đôi khi độC địa một chút, nhưng con người kỳ thật
tốt lắm. Hắc hắc.” Tiểu ngốC cười cười, thành thực trả lời.
Đại thần như có điều suy
nghĩ liếc mắt nhìn người nào đó một cái, mới vừa muốn nói gì,
tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Xác thựC mà nói, chính là
di động Của Tô Nhiên vang lên, tiếng chuông rất êm tai, ừm, là một Ca
khúc đại thần từng hát, 《 Phong cảnh đi ngang qua 》.
Tô Nhiên thấy trên màn
hình hiển thị tên người gọi liền có một loại cảm giác có tật giật
mình cùng bị người bắt được nhược điểm.
“Alo, nhóm trưởng.”
“Đổ mồ hôi. Lại đánh cho
tôi quay về nguyên