
điều đó gián tiếp làm cho tình cha con của anh ta và Tử Mĩ trở nên xa cách.
“Còn nữa, em định cứ như thế buông tha cho đám người kia sao?” Xem ra Linh Linh chưa bình tĩnh lại sau cơn phẫn nộ vừa rồi.
“Không bỏ qua thì em còn làm được gì đây?” Tôi bất đắc dĩ nói, thân tôi tôi còn khó chu toàn nữa là trả thù bọn họ.
“Em thật là kẻ không có tiền đồ gì cả”.
Linh Linh trừng mắt nhìn tôi sau đó thở dài nói.
Hai chị em hàn huyên cả buổi chiều sau đó lại cùng nhau ăn cơm tối.
Nhưng vì Ngọc Nhiễm vẫn đang ngồi cùng nên tôi không muốn nhắc đến những chuyện liên quan tới Quân Lâm, chủ đề của câu chuyện chủ yếu xoay quanh đề tài là em bé sắp ra đời của chị.
Lúc này Linh Linh đã mang thai 5 tháng, bụng đã to trông thấy, Tử Mĩ ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào bụng Linh Linh, còn khẽ kéo kéo tay tôi chỉ chỏ khiến hai chị em không khỏi bật cười, rất lâu rồi tôi mới được cười thoải mái như vậy.
Buổi tối đến 9 giờ chúng tôi mới trở về tới nhà, lúc này Quân Lâm đã ở nhà.
Vừa nào tới cửa tôi đã thấy anh ta đang ngồi trong phòng khách lật lật báo, cười cười hỏi Tử Mĩ: “Hôm nay con đi chơi ở đâu?” Nhưng Tử Mĩ không để ý tới anh ta mà kỳ cạch mở ra túi quà Linh Linh tặng bé chiều nay, đó là một chú mèo Hello Kitty đáng yêu.
Nhìn qua tôi thấy sắc mặt Quân Lâm không được tốt cho lắm, chợt nghĩ tới những lời khuyên của Linh Linh chiều nay, dù sao bé cũng là con gái của Quân Lâm.
Tôi đành lên tiếng: “Bảo bối của mẹ, ba đang hỏi con cơ mà?” Quân Lâm nghe xong khẽ nhăn mày lại sau đó lại giãn ra, miệng lộ vẻ tươi cười: “Không sao, cứ để con chơi đi”.
Sau đó đứng lên bước đi, khẽ nói vọng lại với tôi: “Em cũng mệt rồi, nên đi nghỉ sớm đi”.
Thấy vẻ mặt vui sướng của anh ta tôi không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tôi chỉ mới nói giúp anh ta có một câu mà anh ta đã trở nên cao hứng như vậy sao? Tôi thầm nghĩ thời gian vừa rồi Quân Lâm sống cũng chẳng vui vẻ gì , từ nhỏ tới lớn anh ta có bao giờ phải lựa ý người khác mà sống như thời gian qua đâu.
Tắm rửa xong tôi thấy Tử Mĩ đã ngủ ngoan trên giường, lướt qua bé xong tôi đi đến trước bàn trang điểm, lâu lắm rồi tôi mới mở lại hộp kem dưỡng da thoa lên mặt một lớp.
Hôm nay Linh Linh nói sắc mặt tôi tiều tụy hơn trước, có lẽ trước kia tôi hay trang điểm nên giờ đây để mặt mộc mọi người nhìn không quen mắt chăng? Kỳ thật tôi vẫn tin rằng nếu tôi chịu khó làm đẹp và ăn mặc như xưa thì tôi cũng vẫn xinh đẹp chẳng kém gì Ngọc Nhiễm.
Hình như gần đây tôi có thói quen so đo sắc đẹp cùng Ngọc Nhiễm thì phải, chẳng lẽ vì cô ấy trẻ hơn tôi, xinh hơn tôi nên tôi ghen tị với cô sao? Nghĩ đến thế tôi nhìn mình trong gưỡng khẽ cười nhạt.
“Cười gì vậy?” Quân Lâm ôm lấy eo tôi nhìn tôi trong gương hỏi.
Trong lòng tôi cả kinh, anh ta vào đây từ khi nào vậy? Phản ứng đầu tiên của tôi là đẩy anh ta ra: “Anh…tránh ra…” Từ khi tới đây đã hơn nửa năm, vì tôi vẫn luôn oán hận anh ta nên anh ta cũng không dám chạm vào tôi, tự nhiên hôm nay lại xảy ra chuyện đụng chạm thế này khiến tôi không thích ứng nổi.
Đang lúc tôi còn cự nự thì Ngọc Nhiễm đột nhiên xuất hiện rồi bế Tử Mĩ đi.
“Cô làm gì thế?” Tôi tránh khỏi vòng tay Quân Lâm rồi chạy theo Ngọc Nhiễm.
Nhưng chỉ đi được hai bước tôi đã bị Quân Lâm ôm trở lại rôi bế bổng tôi tới trên giường.
Sau đó đè ép cả người lên tôi.
Nụ hôn của anh ta còn đang dừng trên má tôi tôi ngậm chặt miệng để anh ta không thể hôn môi tôi, hai tay liên tục đấm đá: “Tránh ra, tránh ra…” Vì mở miệng la hét mà đôi môi tôi bị Quân Lâm chiếm giữ, anh không ngừng xâm nhập vào bên trong khám phá vị ngọt ngào.
Tôi vẫn vặn vẹo không ngừng nhưng không thể kêu lên được vì đã bị khóa chặt bởi môi anh ta.
Chỉ một lát sau tôi đã gần như không thể thở được vì nụ hôn quá lâu của anh, anh ta bắt đầu chuyển sang chỗ khác, nụ hôn nóng bỏng trượt từ môi xuống xương cổ rồi tới chỗ mẫn cảm của tôi phía trước.
Cả người tôi nóng ran lên vì sự tiếp xúc da thịt với Quân Lâm, hai bàn tay của anh luồn vào trong váy ngủ vuốt ve xoa nắn khiến cho tôi như bị điện giật, theo phản xạ khép chặt lấy hai chân.
Tinh thần tôi chợt trở nên cực kỳ thanh tỉnh, bàn tay này đã vuốt ve thân thể của người phụ nữ khác, đôi môi này đã chạm qua môi nữ nhân khác, hiện tại lại muốn làm tình với tôi, vậy anh ta coi tôi là loại người gì đây? Nhưng vì sao tôi không thể phản kháng mà vẫn thuận theo ham muốn của anh ta? Trong đầu tôi xẹt lên một ý nghĩ ác độc, tôi ngừng giãy giụa mà hùa theo động tác của Quân Lâm sau đó thì thào: “…Thanh Vân…” Âm thanh không lớn nhưng cũng đủ làm cho thân mình Quân Lâm chấn động.
Vốn đang tấn công tôi mãnh liệt, Quân Lâm đột nhiên dừng lại động tác, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi với con mắt xám xịt đầy nghi vấn, giống như một tòa băng cứng đờ bất động.
Tôi theo bản năng nhắm chặt mắt lại hưởng thụ cảm giác thỏa mãn về thể xác và tinh thần khi trả thù được anh ta nhưng không biết vì sao trong lúc đó nước mắt của tôi lại tuôn rơi ướt đẫm gối.
..
Quân Lâm buông tôi ra nghiêng nghiêng người nằm xuống, anh ta lẳng lặng nhìn tôi không nói gì.
Vì sao tôi và anh ta lại có ngà