Polly po-cket
Yêu Vật

Yêu Vật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322500

Bình chọn: 7.00/10/250 lượt.

đáp án.”

Xi Ly Quân ngây người rất lâu, tức giận nói: “Nói linh tinh! Thế này sao tính là đáp án được!”

Tôi quay đầu, tiếp tục hỏi William: “Nếu tôi thích Hoa Bán Phàm trước, đuổi anh đi, anh có giết anh ta không?”

William sửng sốt thật lâu mới đáp: “Làm sao có thể…”

Tôi hỏi: “Anh sẽ làm thế nào?”

William oán giận nói: “Tuyệt đối sẽ không hết hi vọng, hết sức nỗ lực,

ra sức tiến bộ, tiếp tục làm người thứ ba quấn quýt cậy góc tường.”

Tôi sửa đúng: “Ngu ngốc, cậy góc tường xong mới có khả năng làm người thứ ba!”

Xi Ly Quân tức giận đến mức đen mặt rồi.

William thừa dịp còn có thể nói chuyện được, vội vàng khinh bỉ Xi Ly

Quân: “Xi Ly Quân, anh dù gì cũng là một người đàn ông có suy nghĩ, gặp

phải vấn đề sao lại không bằng nổi một con chó? Tôi biết Dạ Đồng chưa

được lâu, cũng biết cô ấy bốc đồng, chỉ giỏi nói miệng. Tuy thích nổi

giận lung tung, nói linh tinh, nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ làm

thật. Phải phân tích tình huống cụ thể, đám chó lạc xung quanh tôi đã

chăm từ lâu này, nếu cô ấy thật sự rất ghét thì đã tự ra tay đuổi chúng

đi rồi, còn cần mắng tôi sao? Hơn nữa Chu Tư Tư đã từng nói, con gái nói ghét có đôi khi là thích, giống như cô ấy ngày nào cũng bảo tôi thu dọn đống truyện tranh doujinshi cô ấy ghét nhất, khinh bỉ vẹt giấu truyện

đam mỹ, nhưng sau này cô ấy lại thường trốn trong ổ mèo xem trộm, còn

cười không ngừng…”

“Đợi đã!” Tôi vội vàng ngăn cản lời phát biểu thiếu não của anh ta, “Tôi không xem, chỉ tiện thì lật qua thôi… Nhân tiện đây, kiểm tra xem sách

báo được xuất bản bây giờ có đảm bảo không, tốt hơn hết là nhanh chóng

báo cho cảnh sát để xử lý. Tôi không thích truyện doujinshi ấu trĩ giống anh, càng không thích đam mỹ đen tối quái dị của vẹt đâu! “

William ra vẻ đã hiểu gật gật đầu, nói với Xi Ly Quân: “Nhìn đi, chính là như thế đấy.”

Xi Ly Quân không để ý đến sắc mặt của tôi, lại lôi hận cũ hoa sơn trà

năm đó ra, hỏi: “Chẳng lẽ nàng chỉ tiện miệng nói thôi sao?”

“Dạ Đồng dị ứng với phấn hoa, cô ấy nói không hề đặt chân đến Hà Sơn là

thật.” William rất chuyên nghiệp giải thích, “Nhưng cô ấy đâu nói không

cho phép anh chạy tới Hắc Sơn quấn lấy cô ấy! Anh chuyển nơi ở qua đấy,

ngày ngày tản bộ về Hà sơn xem hoa cũng được. Hơn nữa… Với tính cách và

tâm tư của cô ấy, cho dù có ghét hoa của anh thật thì cùng lắm cũng chỉ

chạy đến nhổ ít lá cây, ngắt mấy bông hoa, làm chút trò đùa dai, thả lên hoa chút nấm để anh tức giận đến buồn bực chứ không phá hoa thật. Dù

sao cô ấy thích đánh người vô tội, nhưng sẽ không giết kẻ vô tội.”

William rất hiểu tôi, Tô Trọng Cảnh năm đó cũng vậy.

Tôi đã từng nói với Tô Trọng Cảnh về chuyện Xi Ly Quân, chàng cũng từng

nói giống như William: “Nàng thích đánh nhau, thích bới móc, thích trêu

người, thích làm một ít chuyện xấu, nhưng nàng rất ít khi giết người vô

tội. Năm đó nếu Xi Ly Quân không phải giết hổ yêu, chạm vào cấm kỵ của

nàng, cho dù anh ta cuốn quýt lấy nàng, cùng lắm cũng chỉ bị châm chọc

khiêu khích, ba ngày hai bữa đánh vài trận, cho dù không có tình cảm

nàng nhất định cũng sẽ không thẳng tay như vậy.”

Bóng dáng William và Tô Trọng Cảnh dần dần trùng lên nhau.

Tôi bỗng nhiên nhớ ra, trước lúc mình bị nhốt vào Hắc Ngục, Lam Lăng

từng nói, anh ta sẽ nói tốt cho Tô Trọng Cảnh trước mặt thượng tiên. Lấy tuệ căn và phẩm chất của Tô Trọng Cảnh, dù lên thiên giới làm công thì

vẫn thành tiên. Sao chàng lại có thể rơi vào luân hồi chịu khổ, còn biến thành một con chó được?

Thiên giới đều là lũ lừa đảo! Chỉ giỏi bắt nạt người tốt!

Mũi tôi đã lâu không chua xót thế này, có chút khó chịu, hận không thể lập tức bắt Lam Lăng ra đây hỏi cho rõ ràng.

William không sợ chết, tiếp tục chỉ trích Xi Ly Quân: “Anh không hiểu gì về cô ấy đã làm xằng làm bậy, quả nhiên là đần độn!”

Xi Ly Quân làm sao chịu được cơn giận vô cớ này, đạp mạnh một phát lên

đầu William, đá mạnh đến mức có thể làm bay óc anh ta ra mất.

Tôi đã chuẩn bị trước, bay lên, ngồi xổm xuống duỗi vuốt ngăn lại một

cước kia. Trong lòng tôi biết, dù thế nào hôm nay Xi Ly Quân cũng phải

lấy mạng William. Dù anh ta có phải là Tô Trọng Cảnh chuyển thế hay

không tôi cũng không thể để anh ta chết được. Vì thế tôi nhanh chóng

phục hồi tinh thần, mỉm cười: “Bánh Chưng mạnh mẽ hơn anh nhiều! William cũng mạnh hơn anh! Năm nghìn năm trước anh là đồ ngốc, năm nghìn năm

sau anh vẫn là đồ ngốc! Họ thích tôi đều tự mình cố gắng. Anh thích tôi

nhờ vào việc không ngừng tổn thương người khác! Nếu có ngày, anh có

người trong lòng, chẳng lẽ lại giết tôi vì cô ấy sao?! Đồ ngốc vô tình

vô nghĩa như vậy, sao tôi có thể thích được! Bị nhốt năm nghìn năm là

đáng lắm! Anh giết hổ yêu, giết Hoa Bán Phàm, hôm nay tôi sẽ tính sổ hết với anh!”

Hai mắt Xi Ly Quân biến thành màu đỏ rực như lửa, tóc bạc bay phấp phới

giống như ác ma địa ngục. Đôi tay anh ta run lên, hai cái roi thép mang

theo kịch độc xuất hiện trong lòng bàn tay. Anh ta quất thẳng vào không

trung, hòn đảo nhỏ trên hồ Kính Nguyệt bắt đầu rung chuyển, mặt đất xuất hiện vết nứt, cây cối hoa cỏ héo rũ, ngay cả