
ở
miệng giữ cô lại đã phải cần đến biết bao nhiêu dũng khí, một giây ấy,
thậm chí cô đã cảm thấy anh có chút hấp tấp. Anh vẫn luôn không yên lòng vì cô như vậy. Cho dù đã xảy ra chuyện gì, cô luôn là nỗi nhớ thương
anh không thể vứt bỏ.
Nhưng nếu như anh yêu cô, vậy tại sao ba
năm trước đây lại đối xử lạnh lùng vô tình với cô như vậy, nếu như anh
không yêu cô, thì sao lại làm những chuyện này?
Kiều Trạch gia
nhập vào cuộc sống của cô, vật dụng hàng ngày cô dùng đều do anh tỉ mỉ
lựa chọn, những thứ cô ăn luôn được anh dựa vào lời dặn của bác sĩ mà
làm theo, thời gian cô làm việc và nghỉ ngơi đều do anh sắp xếp, anh sợ, sợ bệnh của cô lại tái phát. Một lần chảy máu mũi kia đã hù anh sợ, vẫn còn may là không phải bệnh của cô tái phát, nếu không lại làm cho cả
nhà lo lắng.
Mùa thu tới, thời tiết đã có chút lạnh, nhưng, cũng
không phải rất lạnh, cuối thu không khí thoáng đãng, cô thích thời tiết
như vậy, cô rời khỏi Huyền Chí Thương cũng đã được một tháng rồi, Thần
Thần nói muốn về với ba, muốn trở về, đúng vậy, Thần Thần không thể nào ở đây mãi được, cô phải dẫn Thần Thần rời đi thôi.
Mùa thu, nhiễm vào đau thương.
Một ngày nọ, Kiều Trạch nói muốn dẫn cô đến một nơi, gặp một người, bởi vì
điểm đến là một ngôi làng nhỏ nên không thể đi máy bay được, cho nên
Kiều Trạch lái xe đi, còn đưa cả bác sĩ theo cùng nữa, Tả Á cũng không
nói không đi, mà âm thầm đồng ý.
Đường đi không quá xa, vốn là
buổi sáng lên đường buổi tối có thể trở về, nhưng Kiều Trạch vì lo lắng
thân thể cô không chịu đựng được, cho nên đã tìm một tìm khách sạn trên
đường đi để nghỉ ngơi, anh muốn Tả Á nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng
không gấp.
Kiều Trạch chỉ thuê hai phòng, bác sĩ một phòng, cô và Kiều Trạch ở một phòng. Cô hỏi Kiều Trạch tại sao anh không ở cùng với
bác sĩ, hoặc là thuê thêm một phòng nữa, Kiều Trạch nói với cô, muốn ở
chung với cô dĩ nhiên là vì để có thể dễ dàng chăm sóc cho côcô, không
thuê phòng nữa là vì tiết kiệm tiền.
Tả Á im lặng. Tắm rửa xong,
Kiều Trạch đi ra ngoài, Tả Á thì ở trong phòng xem ti vi, cũng không hỏi Kiều Trạch đi ra ngoài làm gì. Lúc ăn cơm tối, Kiều Trạch trở về, Tả Á
mới biết, anh đi làm gì.
Bởi vì khi phục vụ mang thức ăn ra, màu
sắc hương vị của thức ăn trên bàn đều là tay nghề của Kiều Trạch, hóa ra anh đã đến phòng bếp của khách sạn để nấu bữa tối cho cô. Bác sĩ nói cô phải ăn những thứ thật sạch sẽ, đoán chừng Kiều Trạch sợ người ta làm
không sạch sẽ, còn nữa Kiều Trạch cũng không cho cô ăn bột ngọt.
Ở khách sạn có một danh sách những món ăn đặc sắc, Kiều Trạch liền học
theo, vốn là đầu bếp không muốn dạy cho anh, nhưng Kiều Trạch rất có thủ đoạn, cuối cùng sau khi học xong, làm thành công rồi, đầu bếp còn vỗ vỗ vai Kiều Trạch nói: "Người đàn ông tốt, vợ anh rất có phúc đấy."
Tả Á nhìn một bàn thức ăn, trong lòng đủ loại cảm xúc, tràn đầy cảm động.
Kiều Trạch gắp thức ăn cho cô, cô lại chạy vội vào toilet, mở vòi nước,
vốc nước lên mặt, khuôn mặt ướt đẫm, không biết là nước mắt hay chỉ là
nước, có điều hốc mắt cô lại đỏ lên.
Kiều Trạch, thật ra anh không cần phải làm vậy đâu, thật đó.
Ăn cơm tối xong, Tả Á lại xem ti vi, cô thích xem một chương trình lúc
chín rưỡi, nhưng Kiều Trạch lại quy định thời gian nghỉ ngơi của cô là
chín giờ, cho nên rất đúng giờ, TV liền bị Kiều Trạch kiên quyết tắt đi. Cô dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn anh, thế nhưng mặt anh lại không chút
thay đổi nói: "Ngủ đi."
Cô không cam lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn
nhăn lại, Kiều Trạch nhìn dáng vẻ phụng phịu của Tả Á, không nhịn được
mà mềm giọng lại: "Đã chín giờ rồi."
"Biết rồi." Tả Á xoay người
đi về phía giường, nằm xuống, nhìn bóng dáng cao lớn của Kiều Trạch,
"Kiều Trạch, không phải anh dẫn em đi gặp ai sao? Người đó quan trọng
vậy sao? Em có biết không? Có cần phải chuẩn bị tinh thần không?"
Kiều Trạch mở miệng định nói, Tả Á lại nói tiếp: "Đi thì biết, có đúng không?"
Kiều Trạch không nhịn được cong khóe môi lên: "Biết rồi còn hỏi."
Ai, Tả Á lén than thở, vùi mình vào trong chăn, chiếm lấy chiếc giường rộng lớn, còn Kiều Trạch thì ngủ trên một chiếc giường khác. Ban đêm đang mơ mơ màng màng ngủ, Tả Á chợt cảm thấy, có một bàn tay sờ lên trán của
cô, sau đó đắp lại chăn cho cô.
Ban đêm, cô ngủ rất an ổn, rất ngon giấc, cả đêm không mơ mộng gì cả.
Ngày hôm sau, sau khi ăn điểm tâm, lại tiếp tục lên đường, Tả Á cảm thấy
tinh thần đặc biệt tốt, vốn định hỏi Kiều Trạch là có thể ở chỗ này vài hôm nữa không, nhưng Tả Á cũng có chút nóng lòng muốn gặp ngườii mà
Kiều Trạch nói. Không biết người đó là ai nhỉ? Cảm giác hiếu kỳ lại như
làm tinh thần cô phấn chấn lên.
Bác sĩ cũng nói tinh thần cô rất
phấn chấn, thấy ông hỏi Tả Á thân thể cô có chỗ nào không thoải mái
không, Tả Á vội nói không có, rất tốt. Cô âm thầm cầu nguyện mình đừng
bị chảy máu nữa, cũng đừng sốt lên nữa, nếu không chắc chắn sẽ bị Kiều
Trạch chở đến bệnh viện, hoặc là không đi tiếp nữa mà lập tức trở về
thành phố A.
Hôm nay bác sĩ lái xe, đoán chừng phải đến trưa mới
có thể đến, Tả Á và Kiều Trạch ngồi ở