
đến gập cả người lại.
Kiều Trạch biết Tả Á cười cái gì, không
quay đầu lại, cũng không thèm để ý tới cô. Tả Á đang đắc ý cười, lại đột nhiên hô ‘ai nha’ một tiếng, Kiều Trạch vội quay đầu nhìn lại, thấy gót giày Tả Á vừa vặn nhét vào trong lỗ tròn nhỏ của nắp cống thoát nước.
“Có bị thương không?” Kiều Trạch khom lưng ngồi xổm người xuống, nâng cô
dậy, để cho cô ngồi ở trên đùi anh, xem chân của cô, “Đau không?”
“Không có việc gì, không đau.” Vẻ mặt Tả Á ảo não, lần này giễu cợt người gặp phải báo ứng, gót giày cũng méo sẹo rồi.
Kiều Trạch nhìn chân Tả Á không có gì khác thường, mới yên lòng, mặt lạnh, hỏi: “Có gì mà cười như vậy hả?”
Tả Á nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Trạch, trong đầu lại hiện lên bộ dạng quẫn bách của anh khi bị kêu là Chú Quái, lại không có lương tâm cười
rộ lên, Kiều Trạch xấu hổ đưa tay nâng khuôn mặt cười đến sắp rút gân
của Tả Á, môi mỏng hung hăng hôn môi của Tả Á, ở trên làn môi cô trừng
phạt uy hiếp nói: “Còn cười!” Sự uy hiếp của Kiều Trạch tương đối hữu hiệu, Tả Á không cười nổi nữa rồi, trên môi thấy tê tê, còn có tư vị riêng của Kiều Trạch, khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô ửng lên giống như ráng chiều. Đây là đang ở bên ngoài đó,
vậy mà Kiều Trạch lại vẫn bình thản tự nhiên như vậy, mặt không đỏ hơi
thở không gấp. Nhưng mà anh cũng tiếp tục bieuer hiện sự ham thích trước mặt nhiều người nữa, đỡ Tả Á đứng lên.
Gót giày Tả Á rớt ra,
không cách nào tiếp tục đi giày được nữa, cũng không thể đi chân không
được. Biện pháp cũ, Kiều Trạch không nói hai lời, vươn hai cánh tay mạnh mẽ có lực ra bế ngang người Tả Á, động tác thuần thục làm liền một
mạch, nhẹ nhàng ôm Tả Á đi vào trong nhà.
Đi tới cửa thang máy
còn không có ý tứ để Tả Á xuống, Tả Á đành phải đưa tay ra nhấn nút cái
nút thang máy. Về đến nhà Tả Á đi dép vào, cởi áo khoác treo lên trên
kệ, đang định đi chuẩn bị cơm tối, eo lại bị Kiều Trạch ôm chặt lấy,
thân thể cũng bị anh quay lại đối mặt với anh.
Tả Á thậm chí còn
chưa kịp phản ứng gì, nụ hôn của Kiều Trạch đã như sóng to gió lớn nhào
tới, hơi thở ngang ngược cường thế giống như muốn cắn nuốt cô, trong đầu Tả Á trở nên trống không, bị hôn đến không biết làm sao, hô hấp cũng
ngừng.
‘‘Tả Á!” Anh trầm thấp nhỏ giọng nỉ non tên của cô, tựa như gọi lại tựa như đang quyến rũ cô.
Tả Á không trả lời, cô cảm thấy loại cảm giác bị cắn nuốt này, nhịn không
được muốn chạy trốn, nhưng thân thể của cô bị anh gắt gao giam cầm vào
trong ngực, xoay người vài lần, cô đã bị áp vào tường.
Lưng dựa
vào bức tường lạnh lẽo phía sau, lạnh như vậy, làm cho cái đầu trống
rỗng của cô lấy lại chút tỉnh táo, hai tay chống lên lồng ngực của anh
theo bản năng khước từ, lại bị anh ôm chặt hơn. Nhưng mà, ngực của anh,
nụ hôn của anh lại nóng như vậy, hừng hực như vậy, khiến suy nghĩ của cô cũng bị thiêu đốt. Thân thể của cô lúc lạnh lúc nóng, giống như xuyên
qua giữa sông băng biển lửa.
Nóng, Kiều Trạch đốt lên ngọn lửa
kích tình, một đường tràn ra, từ phòng khách vào đến phòng ngủ, quần áo
trên người Tả Á dưới tay Kiều Trạch mà từng thứ một rơi xuống, bị ném
đầy trên mặt đất.
Thân thể mềm mại của Tả Á bị Kiều Trạch đặt ở
trên giường hai người, anh cũng theo đó mà đè ép lên, hôn lấy thân thể
của cô.....Không thể kiềm được nữa, tay Kiều Trạch ôm lấy eo của của Tả
Á, thắt lưng nhấn xuống, đem lửa nóng từ từ đưa vào, từng chút lấp đầy
thân thể Tả Á.
Đã hai tháng anh không được yêu cô như vậy rồi,
trước bởi vì chuyện của bảo bảo, còn có chuyện Tả Á đang bị tổn thương,
cho nên cả hai người đều không có tâm tư suy nghĩ đến những chuyện này,
cho dù lúc Kiều Trạch ôm thân thể đang ngủ của Tả Á mà nổi lên phản ứng, anh cũng sẽ cố đè nén.
Nhưng một nụ hôn đã kích thích khát vọng
trong cơ thể Kiều Trạch, chỉ một giây những thứ anh cố đè nén đều xông
ra hết, yêu một lần làm sao đủ. Kiều Trạch như muốn bù lại toàn bộ thiếu nợ của hai tháng này, cuối cùng Tả Á cũng không chịu được giày vò nữa
kêu đau, anh mới ngừng lại, tạm bỏ qua cho cô.
Lúc này trời cũng
đã khuya lắm rồi, giờ cơm tối cũng đã qua, Tả Á đừng nói đến chuyện dậy
nấu cơm, chỉ sợ ngay cả hơi sức để ăn cơm cũng không có, thân thể mệt rã rời, mí mắt nặng trĩu không mở ra được, chỉ muốn ngủ. Cô mệt mỏi vô
cùng, mơ mơ màng màng mặc cho Kiều Trạch ôm cô đi tắm, cũng mặc cho Kiều Trạch đặt cô trở về trên giường, cô tiếp tục đi gặp Chu Công.
Tả Á không biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không biết là mấy giờ rồi, chỉ
cảm thấy có chút đói bụng, dạ dày vì đói mà khó chịu, mắt cô cũng không
mở, mơ mơ màng màng lầm bầm: “Kiều Trạch, em đói quá.....”
“Đói
bụng thì dậy ăn đi.” Lúc này Kiều Trạch không ngủ, nghe thấy tiếng nói
của Tả Á bàn tay anh ấm áp liền rơi xuống eo cô, âm thanh trầm thấp
trong buổi tối yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, anh vòng tay định đỡ cô dậy,
đưa cô ra ngoài ăn cơm.
‘‘Em mệt.....Em muốn đi ngủ.....” Tả Á
muốn đứng dậy ăn cơm, nhưng cả người lại không có chút sức lực nào, vừa
đói, vừa mệt, cô giùng giằng mãi giữa ăn cơm và đi ngủ, thân thể cũng
mềm nhũn ở trong ngực Kiều Trạch, còn buồn