XtGem Forum catalog
Yêu Thương Tân Nương

Yêu Thương Tân Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322105

Bình chọn: 8.5.00/10/210 lượt.

t anh ta.

Sau đó, hai người bọn họ cùng nhau đi lên lầu hai.

Rạng sáng 3h40p. Tối hôm qua, sau khi về phòng, Quan Tử Ngâm không ngủ ngay vì tâm tình

Hoắc Duyên rõ ràng bị ảnh hưởng, cô đành phải cố gắng khuyên hắn, chỉ

tiếc cô thức khuya không tốt, cũng không biết mình đã nói cái gì, có nói năng lộn xộn gì không, tóm lại, cô không biết mình ngủ lúc nào.

Lúc tỉnh lại, hắn đã không ở bên cạnh.

Đang là mười hai giờ trưa.

Cô vội vàng xuống giường, rửa mặt chải đầu, mặc quần áo, nhanh chóng đi tìm người.

Tìm người cũng không mất nhiều thời gian lắm vì thực chất, cô còn chưa bắt

đầu tìm đã thấy người đi lên lầu, chuẩn bị về phòng xem cô đã tỉnh chưa.

“Em tỉnh rồi?” Hắn mỉm cười nói, tươi cười lại pha chút đau thương, có thể chính hắn cũng không biết.

“Hoắc Hào đâu?” Cô hỏi hắn.

“Bị cảnh sát bắt rồi.”

“Anh báo cảnh sát sao?”

Hắn khẽ lắc đầu: “Cha anh sáng sớm đã tới, nói chuyện này ông toàn quyền xử lý, anh không thể xen vào.”

“Anh muốn xen vào cái gì?” Cô nhìn chằm chằm hắn.

“Ăn cơm thôi, em nhất định là rất đói.” Hắn không trả lời mà chuyển đề tài.

“Đúng, đói đến sắp chết.” Cô nhếch miệng gật đầu nói.

Nếu hắn không muốn nói thì cô cũng không ép.

“Có đôi khi anh rất nghi ngờ.” Hắn có chút đăm chiêu nhìn cô, đột ngột nói.

“Nghi ngờ gì?” Cô tò mò hỏi.

“Nghi ngờ em vừa nhỏ vừa gầy, nhưng lại ăn nhiều, như vậy thì thức ăn đâu hết rồi mà luôn thấy em kêu đói chết.”

“Anh đau lòng hay hâm mộ?” Cô khiêu mi hỏi.

“Đau lòng, hâm mộ?” Hắn không hiểu.

“Đau lòng em ăn không nhiều đồ như vậy, hâm mộ tại sao em ăn mà không béo.”

“Mấy đồ đó anh không để tâm, nhưng thật ra không phải hâm mộ mà anh lo lắng.”

“Lo gì?”

“Lo liệu có phải trong bụng em có giun đũa không?” Hắn nghiêm trang trả lời.

Quan Tử Ngâm ngẩn ngơ, dở khóc dở cười huých hắn một cái: “Anh thì có!” Rồi cô làm mặt quỷ: “Giun đũa? Thực ghê tởm!”

Hoắc Duyên nhất thời cười ha ha, nhưng cô phát hiện trong mắt hắn không có ý cười, chỉ là miễn cưỡng thôi.

Cũng nên nghĩ một chút thì sẽ biết tại sao hắn lại đau thương khổ sở như vậy.

Từ chuyện một năm trước dù có nhiều điểm đáng nghi chĩa về Hoắc Hào nhưng

hắn vẫn luôn gọi là đại ca, chứng tỏ hắn không muốn tin anh ta làm

chuyện đó.

Nhưng kết quả lại ngoài sức tưởng tượng, không chỉ là Hoắc Hào đã làm mà còn muốn hại hắn thêm lần nữa.

Cảm giác này, nếu là cô, sợ rằng cô không chịu nổi.

Thời gian sẽ làm nhòa đi tất cả.

Hiện tại cô cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Thời gian có lẽ thật sự có thể làm mờ đi nỗi đau nhưng phải cần bao lâu?

Quan Tử Ngâm phát hiện tính nhẫn nại của mình đã được mài mòn đi rất nhiều, đối với cô mà nói, một tuần chính là cực hạn.

Tuy rằng, không kinh khủng lắm, ít nhất là với cô vì hắn vẫn nói chuyện

phiếm cùng cô, đi ngắm cảnh, mua sắm, buổi tối sẽ ôm nàng ngủ rồi làm

vận động trên giường, sau đó cười haha khi cô cố ý đùa giỡn.

Nhưng ngoại trừ lúc ở cạnh cô, hắn trầm mặc đến kinh người, biểu tình trên mặt luôn lạnh lùng đến dọa người.

Kiều Di không biết đã cầu cứu cô bao nhiêu lần, chỉ hy vọng c giúp hắn vượt

qua, những người giúp việc khác có cơ hội gặp cô cũng đều nói vậy nên cô cũng cảm thấy vui vẻ vì có nhiều người lo cho hắn.

Cho nên, để cảm

tạ sự quan tâm của mọi người đối với hắn, không thể để hắn tiếp tục như

vậy, nàng đã quyết định phải giúp hắn bằng bất cứ giá nào.

“Tiểu thư, cô khẳng định chứ?” Kiều Di bất an hỏi.

“Tôi khẳng định.”

“Cô thật sự có thể chứ?” Kiều Di lại hỏi.

“Thật.”

“Thật chứ?”

“Thật”

“Tiểu thư!”

“Ai da, Kiều Di, càng lâu tôi càng sợ, chị mau nhanh lên lúc tôi còn dũng khí, đưa dây thừng cho tôi, thả chó ra đi.”

Không sợ, không sợ, dũng cảm một chút, nếu tất cả mọi người đều nói chíp bông nghe lời lại ôn thuần, chưa bao giờ đuổi cắn ai, trừ ngày đó, vì cô

thét nên dọa nói, chỉ cần cô không hét thì nó sẽ rất ngoan ngoãn như

cừu, không sao.

Cừu à?

Nếu cừu mà cô cũng sợ thì sao?

Không sao, cô tự nhủ thầm, vì mọi người, cũng có thể làm cho Hoắc Duyên tốt lên một chút, cô nhất định phải dũng cảm.

Cố lên! Dũng cảm lên Quan Tử Ngâm. Chó thì có gì mà sợ? Ngay cả hung thủ

giết người mi còn không sợ, một con chó sẽ không thể cắn chết mi, sẽ

không!

“Kiều Di, chị xuống trước đi, nếu không nó sẽ không thể xuống.” Cô trấn định phân phó.

Nhìn cô hình như không sao Kiều Di mới bước xuống, để cho chíp bông lắc lắc cái đuôi, nhảy xuống xe.

Quan Tử Ngâm hoàn toàn không thể điều chỉnh tâm tình, lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt.

“Tiểu thư, cô khỏe không?” Kiều Di lo lắng hỏi.

“Rất tốt.” Cô miễn cưỡng khống chế được ý nghĩ muốn xoay người bỏ chạy, nhìn thấy con chó cao đến eo mình như vậy, nó hình như cũng nhìn cô nhưng bị lông che tầm mắt nên cô không thấy rõ.

Một giây trước thì tốt, cô thề nhưng giây tiếp theo, nó lại đột nhiên há miệng, bộ dáng hung ác.

Trong nháy mắt, dũng khí của cô mất sạch.

Cô hét chói tai, không chút nghĩ ngợi quăng luôn dây thừng trong tay, xoay người bỏ chạy.

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Bi kịch lần thứ hai tái diễn, chíp bông liều mạng đuổi cô, vừa đuổi vừa sủa, cô liều mạng chạy, vừa khóc vừa gào.

“Đừng, đ