
iếp Trọng Chi có thể ở trong một căn phòng như vậy, hắn lại có thể ở được một nơi như thế này.
Nhà của hắn trong dĩ vãng, bất kể là trang viên kia, hay biệt thự, hoặc là
căn phòng trọ trên tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm, sau này lại là
vì cố ý tiếp cận cô mà mua luôn căn phòng trọ ở gần nhà cô, tất cả đều
có người làm riêng chăm lo quét dọn, bất cứ lúc nào cũng sạch sẽ đẹp đẽ
đến mức có thể đăng lên trang bìa cho tạp chí nhà ở.
Hắn đây là tự cam chịu, trừng phạt chính mình!
Tưởng Chính Tuyền nghẹn họng nhìn trân trối thật lâu, chợt thấy trái tim như bị mũi kim nhọn bắt đầu đâm vào đau đớn.
Trước kia cô đã từng có vô số lần nguyền rủa hắn, chỉ mong hắn biến mất khỏi
cuộc sống của cô, hai người không bao giờ phải gặp lại nhau nữa. Nhưng
cô chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ biến thành bộ dạng như thế này.
Lúc này, Nhiếp Trọng Chi từ trong một gian phòng khác đi ra, tiến vào trong tầm mắt Tưởng Chính Tuyền. Tưởng Chính Tuyền cả kinh, sợ bị hắn phát
hiện, cả người phản xạ có điều kiện lập tức lui về phía sau. Nhiếp Trọng Chi ở bên trong căn bản không để ý ngoài cửa, hắn đang bận rộn xử lý
đống rác rưởi linh tinh trên sô pha, cái thì dùng tay ném không thì dùng chân đá chúng xuống sàn nhà. Một lát sau, sô pha bị hắn càn quét một
lượt cuối cùng cũng chừa ra được một chỗ ngồi.
Hắn xách túi to lên, lấy bia ra, giật nắp lon ‘póc’ một tiếng. Sau đó đặt
mông ngồi xuống sô pha, cả người giống như một đốn bùn nhão dán chặt lên mặt đệm, từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng. Rất nhanh, hắn đã uống hết
lon bia, sau đó vung tay mạnh một cái, vỏ lon bị hắn ném mạnh lên tường
vang lên một tiếng ‘cốp’ thật kêu rồi rơi xuống sàn nhà. Hắn cũng không
đứng dậy, thò tay vào trong túi to quờ quạng mấy cái, khi túm được một
lon bia nữa rồi lại giật nắp, đưa đến miệng uống ừng ực một hơi không
dừng. Chẳng mấy chốc lon bia đã thấy đáy. Hắn lại vung tay ném đi, tiếp
tục sờ đến lon thứ ba.
Bởi vì là tầng cao nhất nên không có người nào qua lại. Tưởng Chính Tuyền
vẫn cứ ngây ngốc đứng ở ngoài cửa, nhìn hắn uống hết lon này đến lon
kia. Thật lâu thật lâu sau đó, trong phòng Nhiếp Trọng Chi dần dần tĩnh
lặng xuống, có lẽ là đang ngủ, hoặc cũng có thể là đã say mèm.
Tưởng Chính Tuyền đứng một chỗ tựa như hóa đá. Cô kinh ngạc nhìn bóng đêm
thâm trầm, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, thì ra trời đã về
khuya từ lúc nào. Cô hẳn là nên quay về khách sạn.
Tưởng Chính Tuyền muốn nhấc chân bước đi nhưng mới vừa động lại giống như có
ngàn mũi kim nhỏ đồng loạt đâm vào. Cô mới ý thức được mình đã giữ tư
thế này quá lâu, chân của cô lúc này đã tê rần.
Giương mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy hắn đang mơ mơ màng màng nghiêng người cuộn tròn mình trên sô pha, một chiếc giày da ‘lộp bộp’ một tiếng rơi
xuống sàn nhà, tất đeo trên chân hắn đã rách, lộ ra ngón chân lấm bẩn.
Một Nhiếp Trọng Chi như vậy, Tưởng Chính Tuyền chưa bao giờ thấy qua!
Lần đầu tiên gặp Nhiếp Trọng Chi, là ở một ngày hè oi bức, không gian trong nhà tựa như một cái lồng hấp, còn ngoài kia tiếng ve kêu râm ran từng
hồi.
Tưởng Chính Tuyền tỉnh lại giữa giấc ngủ trưa, chân để trần tay ôm gấu bông
đi dọc theo hành lang, đẩy cánh cửa phòng ngủ của anh trai Tưởng Chính
Nam đi vào. Anh trai không có ở đó, nhưng trong gian phòng rộng lớn lại
có một người con trai xa lạ đang ngồi ở trước bàn học chơi trò chơi trên máy tính.
Nhiếp Trọng Chi ngẩng đầu nhìn thấy cô, sau một thoáng ngây ngốc, liền bừng tỉnh mà mỉm cười: “Em là Tuyền Tuyền phải không?”
Tưởng Chính Tuyền dụi dụi hai con mắt nhập nhèm còn buồn ngủ, nhìn thấy một
khuôn mặt xa lạ, theo bản năng lui ra phía sau mấy bước. Cô nhìn quanh
bốn phía, rụt rè hỏi: “Anh trai em đâu?”
Nhiếp Trọng Chi đáp: “Anh trai em xuống lầu lấy đồ ăn.” Hắn tạm dừng trò chơi máy tính, đứng dậy đi về phía cô, mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại
đi nhiều: “Tiểu Tuyền Tuyền, xin chào, anh là Nhiếp Trọng Chi, là bạn
học của anh trai em.”
Nhiếp Trọng Chi khi đó chỉ là một nam sinh trung học, nhưng thân hình dong
dỏng cao, hai hàng lông mày kiếm đen rậm, sống mũi thẳng, thần thái tràn đầy sức sống. Hắn có một đôi mắt xếch điển hình, mỗi khi cười khóe mắt
nhếch lên, rất đẹp. Tưởng Chính Tuyền đứng cạnh hắn mặt đối mặt, bỗng
nhiên cô cảm thấy không khí xung quanh dường như bị đè nén lại, ngay cả
hô hấp đều có chút khó khăn.
Nhiếp Trọng Chi nói: “Anh trai em sẽ quay lại ngay, em có muốn chơi trò chơi
máy tính cùng anh không?” Tưởng Chính Tuyền ôm gấu bông lắc lắc đầu.
Một lát sau, Tưởng Chính Nam bưng rất nhiều đồ ăn đến trước mặt hai người.
Hắn nhìn thấy Tưởng Chính Tuyền, kinh ngạc nói: “Tuyền Tuyền, sao em
không đi ngủ trưa?”
Tưởng Chính Tuyền bĩu môi, nũng nịu nói: “Em ngủ không được.”
Tưởng Chính Nam khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của cô, cười tủm tỉm nói: “Ngủ không được thì đừng ngủ nữa! Có muốn ăn kem không?” Hai mắt Tưởng
Chính Tuyền sáng rực lên: “Dạ muốn.”
Tưởng Chính Nam quay sang nói với Nhiếp Trọng Chi: “Nhiếp, cậu đi xuống giúp
Tuyền Tuyền lấy một cây kem đi.” Nhiếp Trọng Chi cười cười v