pacman, rainbows, and roller s
Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321771

Bình chọn: 9.00/10/177 lượt.

và mẹ cho Bạch Thư Duy, anh

cái gì cũng chưa nói, liền vuốt tóc của cô, ôm cô vào trong ngực.

"Sao anh không nói gì?"

"Muốn anh nói cái gì?" Anh mỉm cười hỏi lại.

Cô nhịn không được chu miệng lên, "Anh không sợ em thật sự chia tay với anh sao?"

"Dụ Phân, nói cho anh biết, em sẽ sao?" Con ngươi trong suốt đen nhánh nhìn cô hỏi.

Cô không chút nghĩ ngợi lắc mạnh đầu.

Anh nở nụ cười, ôn nhu nở nụ cười, "Vậy là được rồi! Cho nên, anh còn muốn

nói gì nữa? Chỉ cần chúng ta có chung nhận thức, sẽ không buông tha đoạn cảm tình này, vậy là tốt rồi."

Lại nói, anh sớm có chuẩn bị tâm lý rồi. Không phản đối liền không là mẹ Kha, nếu bà thật sự một lời đáp ứng hôn sự của anh và Kha Dụ Phân, anh mới thật sự bị dọa.

"Đúng là em đã 28 tuổi, chờ thêm năm nữa, em liền 29 tuổi rồi." Cô cũng không muốn đợi đến 30.

"Tiểu thư, thỉnh nhớ rõ trừ đi mười tuổi, đừng quên, ở trong mắt người khác,

chúng ta vẫn chỉ là một đôi người yêu không đầy hai mươi tuổi."

"Ưm hừm, đúng là cảm thấy mình nhiều tuổi rồi."

"Nếu biết chính mình nhiều tuổi, sao lại vẫn lão giống trẻ con muốn làm nũng với anh?" Anh nhíu mày chế nhạo cô gái nhỏ trong lòng.

"Đây là quyền lợi của em, cũng là nghĩa vụ của anh! Đừng nói anh không thích." Cô tựa như gấu koala đưa tay ôm cổ anh.

"Thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng." Anh nhéo cái mũi nhỏ của cô.

Hai người nhìn nhau cười. Bọn họ dựa vào nhau, để cho ánh áng ngoài cửa sổ

tiến vào, để cho gió nhẹ thổi lạnh khuôn mặt bọn họ . . .

"Em quyết định. " Bán ôm ấp bán treo trong lòng anh, Kha Dụ Phân đột nhiên đứng thẳng nói: "Em muốn cách mạng."

"Cách mạng?! Tiểu thư, an phận chút đi, mẹ em còn đang nổi nóng."

"Cách mạng của em không phải chiến tranh, cách mạng của em là ôn hòa, em sẽ

không cãi nhau với mẹ, em muốn dùng kiên định ôn nhu đối kháng với tính

độc tài của mẹ. Kiên định, nhưng là ôn nhu; ôn nhu, cũng rất kiên định.

Anh có ủng hộ em không?"

"Anh không thể ủng hộ mẹ em, bởi vì anh muốn ủng hộ em."

"Hứ!" Cô tức giận cho anh một cái hích khửu tay.

Anh lơ đễnh, vươn tay ôm cô, "Cùng nhau kháng chiến trường kỳ!"

"Uhm, cùng nhau." Cô cười tít mắt nhìn anh.

Đối mẹ mà nói, hiện tại cô chỉ là phản nghịch nhất thời, mà phản nghịch

giống như là bệnh sởi, phát quá thì tốt rồi, nhưng lúc này đây, cô muốn

để cho mẹ biết, đây không phải phản nghịch, cô cảm thấy đây là một quyết định chính xác.

Làm như nhớ tới cái gì, Bạch Thư Duy kinh hô một tiếng . . .

"A! Thiếu chút nữa đã quên nói với em, anh sẽ tham gia cuộc thi chuyển

trường, em, ngoan ngoãn chờ ta trường học Đài Bắc." Tuy ít đi vui mừng,

nhưng anh thật sự không hy vọng vội vàng hồi lâu, Kha Dụ Phân cũng chạy

tới xem náo nhiệt, kết quả lại giống như lúc điểm đơn đăng kí đại học,

khéo quá thành vụng.

"Uhm, liền chờ anh." Cô cười tít mắt nói: "Như em vậy ngoan không ngoan?"

"Ngoan."

Cô chu miệng lên, Bạch Thư Duy minh bạch cúi đầu tiếp được nụ hôn của cô. 2012.

Bạch Thư Duy và Kha Dụ Phân vừa đi vào tân phòng, lễ phụ trên người con

không kịp đổi, hai người liền cùng ngã nằm trên giường.

"Hô . . . " Bạch Thư Duy thở ra một hơi.

"Trời ạ, kết hôn sao lại mệt như vậy?" Kha Dụ Phân suy sao.

Đúng vậy, bọn họ kết hôn, rốt cuộc kết hôn, buồn cười chính là, bức bách bọn họ kết hôn không phải người nào khác, mà lại là người lúc trước phản

đối cực lực . . . Phu nhân Trần Lệ Linh.

Mấy năm trước sau

khi lấy được sự ủng hộ của Bạch Thư Duy, Kha Dụ Phân chính thức khởi

động cách mạng "Kiên định ôn nhu" với mẹ, cô không nhắc tới chuyện kết

hôn, đối mặt với sự tức giận của mẹ, cô lại càng không ầm ĩ cũng không

nháo, hoàn toàn bày ra thái độ "Kiên định, nhưng là ôn nhu, ôn nhu, cũng rất kiên định" tới đối mặt với tất cả cảm xúc của mẹ.

Ầm ĩ, có thể là ít đi đối thủ, mẹ cũng không cần tốn nước miếng, nhưng cũng

không có nghĩa là mẹ sẽ tán thành, bà vẫn phản đối mãnh liệt, thỉnh

thoảng lại muốn xem xem hai người bọn họ có chia tay không?

"Chúng con chưa chia tay."

Mỗi lần nghe được những lời này của Kha Dụ Phân, mẹ Kha sẽ trưng mặt thúi ba ngày.

Kha Dụ Phân không cần. Ngay từ đầu cô cũng rất thống khổ, bởi vì cảm xúc đã bị mẹ khiến cho chướng khí mù mịt.

Có thể nói cũng kỳ quái, cô không khiến mẹ tức giận, ngược lại càng ngày

càng thích bà, chưa từng nghe nói qua cãi nhau, lại khiến cho người ta

một lần nữa thích một người, thật sự một lần nữa thích chính mẹ mình

rồi.

Kha Dụ Phân phát hiện, trong sự phản đối của mẹ, kỳ

thật cô thấy được ý tốt của mẹ dành cho con gái, nghĩ muốn phải bảo vệ

con gái không bị thương, dù rằng phương thức cực kỳ vụng về, nhưng lại

không che giấu được yêu thương che chở trong đó.

Tuy cực kỳ cố chấp, nhưng lại cực kỳ tuyệt đối.

Cô nghĩ, có lẽ có một ngày cô cũng giống mẹ, nói không chừng cũng sẽ dùng

phương pháp như vậy để bảo vệ chính đứa con của mình.

Cho nên, cô vẫn liên tục tiến hành cách mạng "Kiên định ôn nhu", nhưng cô sẽ nói với mẹ như vậy . . .

"Con yêu mẹ, cho nên, con sẽ, đợi đến khi mẹ thành tâm chúc phúc, con mới gả cho Bạch Thư Duy."

"Vậy con cứ chậm rãi chờ đi!" Mẹ giận